Lão Diệp đắc ý như vậy thật sự ổn sao?
Cậu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Minh Triết, nói: “Chờ con trưởng thành, ba cũng già rồi, đến lúc đấy da dẻ cũng biến dạng, còn đẹp bằng thân hình của con sao? Chờ đến lúc có cơ bụng tám múi, mỗi ngày con đều cởi trần đi qua trước mặt mẹ, con xem là mẹ nhìn ba hay là nhìn con.”
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn cứng lại.
“Tên nhóc thối, con muốn bị đánh đúng không?”
“Là ba tự tìm kích thích trước.”
Diệp Minh Triết nói xong trực tiếp lấy một bộ quần áo vào phòng tắm, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Anh đến nơi này làm gì?
Thế mà bị tên nhóc quỷ này làm cho quên mất.
Thẩm Hạ Lan ở trên lầu thay một bộ quần áo, nặng nề đi xuống lầu.
Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm Diệp Minh Triết nữa, vội vàng ra khỏi phòng hỏi: “Đi lên đâu vậy?
Đây là!”
“Đi tập thể hình.”
Thẩm Hạ Lan thay một bộ đồ tập thể hình, nhìn Diệp Ân Tuấn như không rồi đi thẳng.
“Không phải, em đợi chút.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy địa vị gia đình của mình bị dao động.
“Em buổi sáng cũng không ăn muốn đi tập thể hình?”
Thẩm Hạ Lan nhìn bụng mình, có chút ghét bỏ nói: “Ăn cái gì mà ăn chứ? Anh nhìn bụng em đi, cũng đã nhiều hơn một lớp thịt rồi.
Không ăn.”
“Giảm béo cũng phải ăn no trước mới có sức giảm đúng không? Nếu như em tập thể hình bị đói xong chóng mặt, đến lúc đó người khác còn nghĩ rằng anh ngược đãi em.
Nhanh lên, ăn cơm trước, ăn