Sau khi cô bé đưa địa chỉ cho Tiêu Hằng, có chút không nỡ nói: “Anh trai nhỏ, anh nhất định phải đưa đến đó.” “Được.”
“Anh trai nhỏ tốt nhất.”
Diệp Nghê Nghê bẹp một cái lên mặt cậu bé, sau đó xoay người bỏ chạy.
“Em chờ anh nha.”
Giọng nói Diệp Nghê Nghê trong vắt, giống như là ngọc rơi vào trong mâm sứ, vô cùng dễ nghe.
Tiêu Hằng cảm thấy đây là âm thanh xinh đẹp nhất thế giới.
Lúc Diệp Nghê Nghê chạy ra khỏi phòng thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang tìm mình.
Cô bé rụt cổ lại, chạy về phía Thẩm Hạ Lan
“Me!” Thẩm Hạ Lan nhìn thấy con gái mình khỏe mạnh không chút tổn hao gì, quả thật muốn khóc.
Cô ôm lấy Diệp Nghê Nghê có chút tức giận nói: “Lần sau nếu không nói lời nào mà đi, bị bọn buôn người bắt đi, con khóc cũng không có chỗ mà khóc”
“Mẹ, mẹ lại dọa con sợ”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy bây giờ mẹ thật là hung dữ.
Thẩm Hạ Lan quả thật là giận điên lên.
“Mẹ dọa con? Con không nhìn thấy mấy bạn nhỏ ven đường thiếu tay thiếu chân phải ăn xin sao? Đó đều là bị bọn buôn người bắt đến.
Con nghĩ một chút mình hôm nay có hối hận hay không?”
Diệp Nghê Nghê sợ đến mức co rúm lại.
Cô bé mới không cần thiếu tay thiếu chân đâu.
Thấy Diệp Nghê Nghê sợ hãi, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.
Đứa nhỏ này quá tùy hứng rồi, cô thật sự sợ hãi.
Ôm Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Hoắc Chẩn Đình đứng chờ bên ngoài, mà bên cạnh anh thế mà
đã không còn bóng dáng cô bé kia.
“Chú nhỏ, cô ấy đâu?” “Chia tay rồi.
Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi.” Hoắc Chấn Đình cảm thấy vô cùng áy náy.
Thẩm Hạ Lan lại phất phất tay nói: “Bỏ đi, là Nghê Nghê tự mình tùy hứng.
Cùng nhau về đi” “Được.”
Đang nói, điện thoại của