Giỏi cho một Dư Khinh Hồng!
Vậy mà tàn độc như vậy!
Xem ra cô ta thật sự là từ hận chuyển sang hư hỏng, xấu xa rồi.
“Tôi biết rồi, chuyện này đừng để ông ngoại tôi biết.
Mặc kệ nói như nào, Dư Khinh Hồng suy cho cùng cũng là đứa con mẹ tôi sinh.
Ông ngoại cả đời cương chính, đối với tình thân luôn cảm thấy mắc nợ, đối với Dư Khinh Hồng tuy không thích, nhưng cũng chưa từng muốn làm gì cô ta, cho nên nếu để ông biết cháu gái ngoại của mình muốn khiến mình chết, đối với ông là một sự đả kích rất lớn.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói, có điều ánh mắt lại trở lạnh.
“Được.”
Khương Hiểu vội gật đầu đồng ý.
Thẩm Hạ Lan trầm tư một lúc, nói: “Ngoài ra nhân lúc Dư Khinh Hồng không có mặt, giúp tôi để ít đồ vào trong.”
Khương Hiểu hơi sững người, sau đó đã đồng ý.
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi.
Không phải cô không có lòng vị tha, quả thật là Dư Khinh Hồng quá khiến người khác thất vọng.
Thẩm Hạ Lan ổn định lại cảm xúc của mình, xoay người quay lại bên cạnh Hoắc Chấn Đình.
“Chú út, cháu dẫn Nghê Nghê quay về trước.”
“Được.
Đi đường cẩn thận, về sau tìm thời gian rảnh chú mời cháu ăn cơm.”
Hoắc Chấn Đình biết Thẩm Hạ Lan vừa từ nước ngoài trở về, rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng không vội ngay lúc này.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp