Đánh chủ ý vào em gái của cậu bé?
Mắt của Diệp Minh Triết có hơi đanh lại.
Hôm khác cậu bé phải gặp Trạm Dương này.
Trong lòng Diệp Minh Triết vòng chuyển rất nhiều, Diệp Nghê Nghê lại mặc kệ kéo tay của Diệp Tranh nói: “Anh Tranh, nào, chúng ta cùng ăn, rất ngon nha.
Em nghe mẹ nói anh đi Châu Phi, bên đó có phải là vô cùng nghèo không? Có đồ ăn để ăn không? Anh nhìn anh xem đen hết cả rồi, cũng gầy nữa.
Mau ăn nhiều một chút.”
Dáng vẻ nhiệt tình của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết có chút đố kỵ.
“Diệp Nghê Nghê, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em không biết mời anh cùng ăn hay sao?”
“Không muốn.
Anh ở quân khu cái gì chưa từng ăn chứ? Đừng có tranh đồ ăn của anh Tranh và em.”
Sự đối đãi khác biệt điển hình của Diệp Nghê Nghê.
Diệp Minh Triết còn muốn nói gì nữa thì Diệp Tranh cười rồi nói: “Nghê Nghê, không thể như này, Minh Triết ăn đồ ăn ở quân khu và ăn đồ ăn mà em cho cậu ấy là hai loại tình cảm có biết không?”
“Được rồi, nể mặt của anh Tranh, cho anh một cái cánh gà.”
Diệp Nghê Nghê rất không nỡ mà đưa cánh gà cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết lại càng buồn bực.
Cái gì thế.
Cậu bé đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp, lẽ nào không có nổi cái cánh gà để ăn sao?
“Không ăn nữa.”
Diệp Minh Triết rất là kiêu ngạo hừ một tiếng, vốn cho rằng Diệp Nghê Nghê sẽ đến dỗ mình, ai mà ngờ, Diệp Nghê Nghê cho luôn cái cánh gà vào miệng của mình.
“Không ăn thì thôi.
Vừa