“Diệp Minh Triết, con đang an ủi mẹ sao?”
Thẩm Hạ Lan không thể không hỏi một câu.
“Nếu không thì sao?”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan bị lão Diệp cưng chiều quá nên não không còn tốt rồi, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?
Thẩm Hạ Lan lần nữa bị xem thường.
Cuộc trò chuyện này không thể nói tiếp nữa.
“Mẹ muốn đi ngủ, con tự chơi đi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực đi ra khỏi thư phòng.
Diệp Minh Triết cảm thấy mình quá khó rồi.
Cậu bé cũng đã cam nguyện bỏ xuống thân phận thiên tài cùng nhau chơi vương giả với mẹ, thế nào lại đắc tội với mẹ rồi?
Ặc, phụ nữ.
Quả nhiên tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.
Cậu bé lắc đầu, sau đó đi sang một bên bắt đầu đăng nhập vào tài khoản của mình.
Thẩm Hạ Lan là thật lòng buồn bực, nhưng sau khi về đến phòng thì cũng có hơi lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.
Anh đến quân khu lâu như vậy sao còn chưa trở về?
Lẽ nào là vì còn có chuyện hay sao?
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi, tránh để bị Diệp Ân Tuấn nghĩ anh sợ nên anh ở lại quân khu.
Cô không muốn can thiệp vào quyết định của Diệp Ân Tuấn.
Nếu Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu, cô cũng