“Tỉnh từ khi nào?”
Diệp Ân Tuấn cầm một chiếc gối để ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ngáp rồi nói: “Khi anh bước vào thì tỉnh rồi, vốn định chọc anh, không ngờ Minh Triết đi vào, rồi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Chồng à, anh nói xem Minh Triết nếu như không làm tư vấn tâm lý thì có phải là rất không tốt không?”
“Phải, sẽ mang đến ám ảnh cả đời cho thằng bé.
Anh từng nghĩ hậu quả khi lần đầu tiên thằng bé nổ súng, nhưng không nghĩ lại sớm như vậy.
Bây giờ sự việc đã như vậy rồi, anh cảm thấy vẫn là đối mặt đi, Tô Nam sẽ trị khỏi cho thằng bé, em yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan khó chịu trong lòng, vội mở miệng nói.
Thảm Hạ Lan cũng biết chuyện này không khác mấy với những gì Diệp Ân Tuấn nói, cô chẳng qua vì là một người mẹ, cho nên mới lo lắng hơn.
“Có Tô Thanh ở đó, Minh Triết chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Đúng rồi, Tô Thanh bây giờ cũng theo Tử Đồng học y, không biết học như thế nào rồi.
Đứa trẻ này cũng là một người số khổ.
Chị của con bé bây giờ không rõ tung tích, Lam Dũng còn nhờ em tìm giúp tung tích của Diệp Hồng.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy có hơi thổn thức.
Vốn dĩ là hai người thân nhất trên thế giới, nhưng lại vì một vài nguyên nhân hiện nay lại chia xa ở hai nơi không thể gặp nhau.
May mà Tô Thanh ở nhà họ Tô nhận được sự quan tâm, yêu thương dần dần tính cách cũng trở nên thoải mái hơn.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy là Lam Dũng nhờ vả, thuận miệng nói một câu: “Lát anh kêu Phi đi điều tra, xem thử Diệp Hồng đi đâu.
Cô bé là một đứa trẻ khác biệt, khi ở