“Nói linh tinh cái gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Không có liên quan đến em, anh thừa nhận, trước khi chưa quen biết em, quân khu là nơi anh muốn ở nhất, nơi đó không có nghi kỵ lẫn nhau, không có âm mưu quỷ kế.
Nhưng từ sau khi quen em thì anh cảm thấy trái tim của anh cũng không thể hoàn toàn vì quốc gia mà xuất chinh được nữa.
Em biết làm một tướng quân điều kiêng kỵ nhất là gì không? Là sự vướng bận của nơi thân thương.
Anh bây giờ có mối vướng bận về em thì anh đã không tính là một tướng quân thật sự rồi.
Như thế mà dẫn các binh sĩ tiến vào chiến trường, khiến bọn họ vô duyên vô cớ bỏ mạng, còn không bằng anh bây giờ quay về gia đình, nhường lại vị trí này cho người có năng lực đảm nhiệm, đây mới là chuyện một lão binh nên làm.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan bỗng thoải mái hơn rất nhiều.
Chồng nhà cô quả nhiên có tài ăn nói kinh người.
“Lão đại sẽ không trách anh chứ?”
“Sẽ không, anh ấy sẽ nghĩ thông.
Dù sao anh ấy cũng là một người thâm tình.”
Diệp Ân Tuấn tự nhiên biết sự không nỡ trong lòng Trạm Dực, nhưng Trạm Dực sẽ nghĩ thông.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì không có nghi ngờ điều gì khác nữa.
Hai người nói chuyện một lát thì má Hoàng gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Triệu Ninh cũng đi ra rồi, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn về thì chào hỏi một tiếng, Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Bởi vì chuyện của Tử, cảm xúc của Triệu Ninh có hơi sa sút.
Diệp Ân Tuấn không nhẫn tâm thấy anh ta như vậy, thấp giọng nói: “Dự án phát triển khu phía Nam dạo này có hơi khó xử lý, cậu chiều đi xem thử, chuyện này giao cho cậu toàn quyền xử lý, Phi gần đây còn có chuyện khác phải làm.
Cậu để ý dự án phát triển khu phía Nam một chút.”
Triệu Ninh bỗng sững người.
Dự án phát triển khu phía Nam là một miếng mồi ngon, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm dự án này, nhưng đều bị Diệp Ân