Diệp Ân Tuấn cũng biết mình có hơi ác, có điều không khống chế được thì phải làm sao?
“Được rồi, anh sai rồi còn không được sao? Muốn quỳ bàn chà quần áo không?”
“Bàn chà quần áo quá mỏng, quỳ trên sầu riêng.”
Thẩm Hạ Lan tức tối nói.
Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực rồi.
“Em không sợ trên người anh ám mùi sầu riêng hun chết em hả?”
Thẩm Hạ Lan tức không nói chuyện nữa, trực tiếp đứng dậy đi tắm, nhưng suýt nữa ngã ra, cuối cùng vẫn là Diệp Ân Tuấn bế cô đi tắm.
Đợi khi bọn họ đến đại sảnh thì chỉ có một mình Diệp Minh Triết ở đó.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên hỏi: “Minh Triết, bọn họ đâu rồi?”
Diệp Minh Triết có chút khinh thường mà liếc nhìn bọn họ, hờ hững nói: “Giờ đã chín giờ rồi, người ta còn đợi đến bây giờ sao? Không phải là đến chơi polo hay sao? Ba mẹ muốn ở trong phòng cũng không thể ngăn cản người khác đi chơi chứ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức bực bội.
Diệp Ân Tuấn ho một tiếng rồi nói: “Nói tiếng người.”
“Ra ngoài chơi hết rồi.”
“Vậy con sao không đi?”
“Con không muốn đi.”
Diệp Minh Triết trả lời rất dứt khoát.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng nói: “Tư vấn tâm lý của con…”
“Mẹ, con không sao, yên tâm đi, mẹ và lão Diệp đi chơi đi, con muốn yên tĩnh một mình.”
Diệp Minh Triết hình như đang nghĩ chuyện