Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn về đến nhà, cả người có hơi mệt.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của cô, vội kêu má Hoàng xả nước tắm, dịu dàng nói: “Em đi ngâm mình, ngủ một lúc.
Đến giờ cơm anh gọi em.”
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói không có gì, nhưng thật sự là không chống đỡ được sự mất sức của cơ thể, sau đó gật đầu.
Sau khi cô về phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn cũng đi theo.
Diệp Ân Tuấn cứ cảm thấy tinh thần của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, nghĩ lại tối qua anh quá sung sức thì không khỏi có hơi tự trách.
Khi Thẩm Hạ Lan ngâm mình, bên Diệp Ân Tuấn nhận được điện thoại, công ty có ít văn kiện cần xử lý, anh đi thẳng đến thư phòng.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngâm trong nước ấm, mới cảm thấy hình như sống lại.
Lần này ông ngoại ngất xỉu tuy mỗi một số liệu đều đúng, cũng không có bất kỳ dấu vết chỉ về phía Dư Khinh Hồng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Có phải là cô bỏ sót cái gì không?
Hay là nói thủ đoạn của Dư Khinh Hồng cao minh rồi?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Ân Tuấn xử lý xong văn kiện thì vào phòng ngủ, không phát hiện Thẩm Hạ Lan ở trên giường thì lập tức nhíu mày.
Anh vô thức đến phòng vệ sinh thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan dựa vào thành bồn ngủ mất rồi.
Gương mặt của cô có hơi đỏ.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn hơi treo lên, nhanh chóng đi tới lôi Thẩm Hạ Lan ra, dùng đồ ngủ lau khô người cho cô, lại phát hiện cơ thể của Thẩm Hạ Lan nóng đến dọa người.
“Hạ