Trong nhà Diệp Ân Tuấn có một số thiết bị kiểm tra này, Tiêu Niệm Vi trực tiếp lấy máu của Thẩm Hạ Lan rồi cầm đi kiểm tra.
15 phút sau, sắc mặt của Tiêu Niệm Vi rất là nghiêm trọng.
“Huyết tương quá cao, bước đầu phán đoán là bị viêm nhiễm.”
Tiêu Niệm Vi nghĩ đến cơ thể của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi hỏi: “Tối qua hai người không tiết chế sao?”
Vấn đề này khiến Diệp Ân Tuấn rất là ngại ngùng, có điều vì thân thể của Thẩm Hạ Lan, anh vẫn gật đầu.
“Thân thể của Hạ Lan bị tổn hại quá nghiêm trọng, sau này khi làm loại chuyện đó tốt nhất tiết chế một chút, tôi sẽ cho cô ấy truyền dịch kháng viêm truyền trước, xem thử về sau như nào rồi nói tiếp.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hiện nay ở trước mặt Tiêu Niệm Vi, vì Thẩm Hạ Lan mà ngây ra nghe dạy dỗ như học sinh tiểu học.
Tiêu Niệm Vi sau khi xử lý khẩn cấp cho Thẩm Hạ Lan, vẫn có chút không yên tâm: “Lúc này bọn trẻ để ở chỗ tôi và Tô Nam đi.
Anh chuyên tâm chăm sóc Hạ Lan.”
“Cảm ơn.”
Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ như vậy.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy một dòng dung dịch mát lạnh truyền từ huyết quản ở cổ tay chảy vào cơ thể, cảm giác cơ thể lúc nóng lúc lạnh đó tạm thời dịu bớt, có điều vẫn có hơi khó chịu.
Cô ngủ trong mơ mơ hồ hồ, cũng không biết Tiêu Niệm Vi đi khi nào, khi nào truyền dịch xong.
Tuy nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hạ Lan đã hạ xuống, có điều Tiêu Niệm Vi vẫn nói với Diệp Ân Tuấn: “Tối nay vẫn phải quan sát, tôi sợ cô ấy bị lại.
Chứng