“Sao rồi?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn kéo Bạch Tử Đồng lại.
“Không có chuyện gì, hạ sốt rồi.”
Tiêu Niệm Vi bước nhanh đi tới.
“Đã điều tra ra là loại độc gì chưa, nhanh như vậy đã có thuốc giải rồi à?”
Bạch Tử Đồng lắc đầu: “Vẫn chưa, vẫn còn đang phân tích máu, số liệu đột ngột lại thay đổi, đợi đến lúc tôi muốn xem thì máu đã khôi phục lại bình thường, tôi lại đến phòng ngủ xem Hạ Lan, cơn sốt của Hạ Lan cũng đã lui, tôi lấy máu kiểm tra một lần nữa, các chỉ tiêu đều phù hợp, dường như là cơn sốt cao lúc nãy chỉ là ảo giác của chúng ta mà thôi.”
“Tại sao có thể như vậy?”
Tiêu Niệm Vi chưa từng nghe tới chuyện này, không khỏi giật mình, trong lòng lại loáng thoáng có dự cảm không tốt.
Bạch Tử Đồng cũng không biết là tại sao.
Diệp Ân Tuấn vội vàng hỏi: “Tình huống hiện tại là như thế nào?”
“Hạ Lan đã hạ sốt, các chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường.”
Bạch Tử Đồng nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Làm sao có thể?
Diệp Minh Triết bước tới, thấp giọng nói: “Con vẫn luôn trông chừng ở đây, không có bất cứ người nào vào, cũng không có bất cứ vật gì đến gần mẹ, nhưng mà nhiệt độ của mẹ lại từ từ hạ xuống, bây giờ mẹ đang ngủ, hơi thở đều đều, dáng vẻ trông có vẻ không khó chịu.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Điều này không bình thường.
Mặc kệ tại sao Thẩm Hạ Lan lại hạ sốt, chính là hiện tượng này không được bình thường.
“Đến bệnh viện, đến bệnh viện quân khu làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn quyết định.
Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi