Lời này làm Diệp Ân Tuấn trở nên hồi hộp.
Rốt cuộc, anh cũng đã biết chỗ nào không bình thường.
Thẩm Hạ Lan quá yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
Anh vội vàng đặt ngón tay trên lỗ mũi của Thẩm Hạ Lan, sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp thì mới thở phào một hơi.
“Tôi đưa Hạ Lan về nhà trước.”
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên, một thân một mình đi ra ngoài.
Tiêu Niệm Vi chau mày.
“Hạ Lan đã từng uống máu của Lam Thần, có khi nào có liên quan tới máu của Lam Thần không, vậy có lẽ là máu của Lam Thần có công dụng giải độc?”
Tiêu Niệm Vi biết mình nói như vậy có hơi gượng ép, nhưng mà ngoại trừ cái này ra, cô ta thật sự không biết phải giải thích tình hình hiện tại của Thẩm Hạ Lan bằng cách nào.
Bạch Tử Đồng và Tô Nam đều không trả lời.
Không có đồ vật để nghiệm chứng, bọn họ không có cách nào đưa ra kết luận.
Tiêu Niệm Vi thấp giọng nói: “Không bằng tìm Lam Thần đi, lấy chút máu đi làm xét nghiệm thử, nếu như thật sự là có liên quan đến máu của Lam Thần, vậy thì chúng ta cũng có thể an tâm rồi không phải sao?”
“Cũng được.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.
Diệp Minh Triết vội vàng gọi điện thoại cho Lam Thần.
Lam Thần nghe thấy là chuyện của Thẩm Hạ Lan thì lập tức đến ngay.
“Muốn bao nhiêu máu thì các người cứ tùy tiện lấy đi, trước kia máu của tôi đã được làm thí nghiệm rồi, về phần kết quả như thế nào thì tôi không biết, ba Phương biết ấy, các người cũng có thể hỏi ông ấy.”
Lời nói của Lam Thần