Cô nhìn căn phòng đen ngòm, thấp giọng hỏi: “Ân Tuấn, sao lại không bật đèn?”
Thân thể của Diệp Ân Tuấn đột nhiên run lên.
Ánh buổi chiều ở bên ngoài chiếu vào trong cửa sổ sát đất, mang theo sắc thái tươi sáng, lúc này lại làm chói mắt của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của anh giống như bị thứ gì đó nắm chặt, nó nắm chặt từng chút từng chút một, làm cho anh cảm thấy đau đớn.
Diệp Ân Tuấn vươn tay ra lắc lắc ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan không có ánh sáng, không có tiêu cự.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn lập tức chìm xuống.
“Bị cúp điện rồi.”
Diệp Ân Tuấn không biết là làm cách nào mình có thể nói ra lý do như vậy, lòng đau như cắt.
Hạ Lan của anh không nhìn thấy.
Nhận thức như thế này làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn như muốn nứt ra, nhưng mà lại không thể không kiềm chế.
“Để anh đi gọi Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến đây khám cho em.”
Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp kéo tay của Diệp Ân Tuấn lại, thấp giọng nói: “Thôi bỏ đi, tối lắm, Tử Đồng đang mang thai, mất công bị ngã.
Bây giờ em không có chuyện gì đâu, chờ đến lúc trời sáng rồi hẵng nói.”
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn ẩm ướt, có một mảnh sương mù vây quanh đôi mắt phượng xinh đẹp, là sự kiềm chế và đau lòng.
“Vậy để anh gọi Tiêu Niệm Vi đến đây xem một chút, làm gì đi nữa thì cũng phải để cô ấy xem mới được, anh mới có thể yên tâm.”
“Dọa anh rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ.
Nụ cười của cô xinh đẹp như thế, nhưng ánh mắt lại