Trên mặt của Thẩm Hạ Lan hiện lên vẻ đỏ ửng.
“Anh làm như thế này, cứ làm như em là con búp bê mong manh vậy đó.”
“Vốn dĩ em là vậy mà.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.
Sau khi Thẩm Hạ Lan trải qua chuyện này thì vô cùng mệt mỏi, mới nói với Diệp Ân Tuấn vài lời, cô đã cảm thấy mất sức muốn chết đi được.
Mí mắt của cô từ từ nặng nề.
Thẩm Hạ Lan dựa ở trên vai của Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Ân Tuấn.”
“Sao đó?”
“Em buồn ngủ quá.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trái tim của Diệp Ân Tuấn thắt chặt lại.
Anh sợ.
Sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi lại phát sốt, sợ là…
Nhưng mà không đợi Diệp Ân Tuấn nói cái gì, Thẩm Hạ Lan đã ngủ mất.
Diệp Ân Tuấn không hiểu tình huống như vậy là có chuyện gì đang xảy ra, anh đặt Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường, lúc này mới đi ra ngoài tìm Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến xem một chút.
Hai người bọn họ nghe thấy Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, không khỏi giật mình.
Bọn họ nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan làm một loạt kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì.
Hơn nữa, mắt của Thẩm Hạ Lan cũng không có vấn đề, về phần tại sao Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, hai người không thể nói được nguyên nhân.
Diệp Ân Tuấn trầm mặc.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Anh