“Mẹ tôi đang ở đâu?”
Lời này vừa mới nói ra, Từ Hiền Trang lập tức đơ ra một lúc.
“Anh nói cái gì?”
“Đừng có giả vờ với tôi, tôi không quan tâm tại sao cô lại làm con chó săn cho bà ta, tôi cho cô hai lựa chọn.
Một, nói cho tôi biết loại độc của Hạ Lan là cái gì, giải bằng cách nào, tôi sẽ bảo vệ cho cô bình an.
Hai, nói cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu, tôi sẽ thả cô đi.”
Lời nói lạnh lùng của Tống Dật Hiên làm Từ Hiền Trang không quen cho lắm.
Tại sao anh lại có thể nói với mình như vậy?
Anh đã từng tốt đẹp như thế, anh dùng giọng nói nhẹ nhàng thì thầm nói chuyện với mình, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Là bởi vì Hồ Ngọc Duyên à?
Đúng vậy!
Chắc chắn là bởi vì người phụ nữ đó.
Ánh mắt của Từ Hiền Trang hơi rũ xuống, trong mắt lướt qua một tia phẫn hận, nhưng mà lại có chút ấm ức: “Em thật sự không biết anh đang nói gì.”
“Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn muốn giả vờ ở trước mặt của tôi có đúng không, toàn bộ khu ổ chuột này đều là do mẹ của tôi mua lại, chuyện này không có mấy người biết, nếu như không phải là cô ở đây, có lẽ là tôi sẽ không nghĩ cô là người của bà ta, nhưng mà cô lại ở đây.
Không chỉ có thế, cô còn biết biển số xe của Hạ Lan, cô biết nhất cử nhất động của tôi, tôi không tin đây là chuyện mà một cô học sinh nghèo khó như cô có thể điều tra ra.
Hơn nữa, lúc cô đưa đồ cho Dư Khinh Hồng, đối diện tiệm photo có camera, có lẽ là cô không nghĩ tới đúng không, tấm ảnh kia rõ ràng như thế, cô đừng có nói với tôi là cô còn có chị em song sinh.”
Tống Dật Hiên đã nói đến mức này rồi, Từ Hiền Trang có muốn giả ngu cũng không được.
“Anh điều tra em, anh vẫn luôn không