Mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng có chút đỏ lên.
“Ông ngoại, ông vào ngồi đi, cháu pha trà.”
Diệp Ân Tuấn rất tôn trọng ông cụ Tiêu.
“Cũng được.”
Ông cụ Tiêu được Dũng dìu vào trong, Thẩm Hạ Lan vốn định tự đi, lại không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm bổng cô đi vào.
Cô cảm thấy mặt đỏ bừng, ánh mắt tất cả mọi người đều hàm chứa trêu ghẹo.
Thẩm Hạ Lan dứt khoát làm đà điểu rúc trong lòng anh.
Cô gái nhỏ đang mắc cỡ, Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ.
Ông cụ Tiêu thấy hai vợ chồng họ thân thiết, trái tim căng thẳng lúc này mới yên tâm.
Dưới ý bảo của ông, Dũng lấy ra một chiếc hộp đưa sang.
“Ông ngoại, đây là gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi.
“Mở ra xem xem.”
Ông cụ mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên sofa, chóp mũi cô bị lạnh đỏ ửng, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan cầm hộp sang mở ra, lập tức sững sốt.
Đây là một củ nhân sâm!
Nhưng sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại khẽ thay đổi.
“Ông ngoại, nhân sâm này hẳn cũng trên trăm tuổi đi?”
Nhân sâm này trên thị trường giá cả ngất ngưởng lại rất nhiều người muốn có.
Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu.
Diệp Tranh vừa khéo lúc này đi ra, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói nhân sâm trăm năm liền đi tới.
Cậu cầm lên xem, sau đó cảm thán, cười nói: “Đây là đồ tốt, mẹ ăn xong có thể tăng cường thể lực, nhưng không thể ăn nhiều, mỗi ngày một nhánh là được.”
“Ừa, còn có người biết hàng.
Nói xem, nhân sâm này bao nhiêu năm?”