“Cái gì?”
Ông cụ Tiêu lập tức cau mày.
Người đã chết?
Ý gì?
“Nói rõ ràng cho ông.”
Sắc mặt ông cụ có chút trầm xuống.
Thẩm Hạ Lan vội nói: “Ông ngoại, chuyện này không thể nói rõ ràng, vì ngay cả chúng cháu cũng không biết là thế nào.
Lúc dì cả liên lạc với cháu, cháu còn không biết thân phận của bà, nhưng bà ở nước T quả thực đã mất, ngay cả con trai bà cũng không biết bà còn sống.”
“Nguyệt còn có con trai?”
Ông cụ Tiêu có chút cảm khái.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Thân phận Phương Nguyên không thể che giấu, nếu Tiêu Nguyệt đã liên lạc với ông cụ, sự xuất hiện của Phương Nguyên cũng là vấn đề sớm muộn, chỉ là bây giờ nước T có tình huống thế nào không một ai rõ ràng.
Ông cụ Tiêu chìm vào trầm tư.
Phòng khách nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí có chút đè nén.
Không biết qua bao lâu, ông cụ Tiêu thở dài nói: “Người trẻ các cháu đấy, cả ngày cũng không biết bận chuyện gì, bỏ đi, các cháu có cách sống của mình, ông cũng không miễn cưỡng.
Nhưng hôn lễ của Tống Dật Hiên ông phải sắp xếp toàn bộ.”
Thẩm Hạ Lan có chút muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Ông ngoại, ông chỉ là ông ngoại của anh họ, anh họ còn có ba ruột nữa.
Ông cũng không hỏi ý của ông Tống và anh họ?”
“Tên khốn Tống Hải Đình đó có thể quản con trai nó? Nếu quản thì Tống Dật Hiên còn có thể có dáng vẻ bây