Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền cúp máy.
Diệp Ân Tuấn ở cạnh cô, đương nhiên nghe rõ ràng, mày bất giác cau lại.
Ông cụ Tiêu thấy biểu cảm của cô, vội hỏi: “Có phải hai thằng nhóc thối nhà họ Hoắc gửi không?”
“Không phải ạ.”
Thẩm Hạ Lan lặp lại lời của Hoắc Chấn Đình, phòng khách lập tức yên tĩnh lại.
Dám lấy thanh danh nhà họ Hoắc để tặng quà cho mình, còn tặng quà như vậy, trong này nghĩ thế nào cũng không tốt lắm.
“Anh cảm thấy nói một tiếng với chú nhỏ, để chú ấy tra xem người tặng có ý gì.
Phía chúng ta thì vứt mấy thứ này đi.
Đồ người lạ tặng, vẫn là đừng ăn tốt hơn.”
Diệp Ân Tuấn đề nghị.
Chuyện Thẩm Hạ Lan trúng cổ vẫn khiến anh sợ hãi trong lòng, bây giờ không chịu nỗi giày vò như vậy nữa.
Ông cụ Tiêu cũng bày tỏ tán thành.
Thẩm Hạ Lan thấy hai người họ thống nhất ý kiến, cũng không nói gì, trực tiếp cho người cầm đám thịt rừng ra ngoài vứt.
Sau khi Hoắc Chấn Đình nhận được tin tức thì bắt đầu điều tra người gửi quà cho Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc người đó xảy ra tai nạn trên đường quay về, lúc điều tra còn chưa tỉnh lại.
Tin tức này khiến Thẩm Hạ Lan có chút nghĩ mà sợ.
Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống như tai nạn xe đơn giản, huống hồ những thịt rừng đó khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hoắc Chấn Đình thề phải điều tra cặn kẽ chuyện này, Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu cũng không tranh giành.
Ông cụ cau mày nói: “Không bằng dọn tới chỗ ông đi, nếu nhiều người cũng không tiện ra tay.
Hạ Lan bây giờ như vậy ông thật sự không yên tâm, huống chi sắp sang năm rồi, Tống Dật Hiên cũng sắp kết hôn rồi, ở cùng ông các cháu cũng tiện đưa ra ý kiến không phải sao?”
Nếu không xảy ra chuyện tặng quà, Thẩm Hạ Lan không muốn sang, dù sao