“Ừa, đến chỗ ông ngoại an toàn hơn một chút, chỗ ông ngoại đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, anh khá yên tâm, hơn nữa nhiều người, người khác cũng không dám quá lộ liễu.”
Diệp Ân Tuấn cũng đã nói vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Đám nhỏ vẫn là đưa thẳng đến chỗ ông ngoại đi.”
“Được.”
Cô ngáp một cái.
Diệp Ân Tuấn thấy cô lại mệt, dịu dàng nói: “Anh ôm em lên ngủ một lát?”
“Vâng, nhưng em còn muốn ra ngoài mua đồ tết.
Thuận tiện mua chút trang sức cho chị dâu họ, mặc dù đã tặng họ quà mừng, nhưng con gái mà, mua đồ trang sức sẽ rất ổn.”
Thẩm Hạ Lan ngáp nói.
Diệp Ân Tuấn gật đầu đồng ý.
“Đợi em ngủ dậy, anh đi cùng em.”
“Ông xã thật tốt.”
Cô nghịch ngợm hôn lên má anh, sau đó lại bị anh ôm lên, đi về phòng ngủ.
Cô lại không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là cảm thấy thân thể hơi yếu ớt, cứ thích ngủ mà thôi.
Diệp Ân Tuấn cùng cô ngủ một lát, Thẩm Hạ Lan liền thức giấc, trạng thái tinh thần rõ ràng tốt hơn nhiều.
Cô gọi điện thoại cho Hồ Ngọc Duyên, bên kia dường như cũng vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút mơ màng lười biếng.
Cô lập tức cười nói: “Ồ, ban ngày ban mặt, anh họ cũng không biết nghỉ ngơi một chút, hai người như vậy sẽ khiến người khác ghen tỵ có biết không?”
Mặt Hồ Ngọc Duyên thoắt cái ửng đỏ.
“Này, Thẩm Hạ Lan, trong đầu em cả ngày đều nghĩ gì vậy? Ai nói với em chị ban ngày ban mặt cùng Tống Dật Hiên cái đó chứ?”
“Cái nào?”
Tâm trạng Thẩm Hạ