Vừa nghĩ tới tính cách có thù tất báo của Diệp Ân Tuấn, lại nghĩ tới cảm giác sảng khoái lúc náo động phòng, Hồ Ngọc Duyên cũng có chút sợ.
Bốn người bắt đầu dạo phố.
Hồ Ngọc Duyên nhìn cảnh phồn hoa trên con phố sầm uất, cười hỏi: “Diệp Ân Tuấn, tôi nghe nói cả con phố vàng này đều là của anh, có phải thật không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức khựng lại.
“Ông xã, thật sao?”
Ở cùng Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, cô luôn không rõ anh rốt cuộc có tiền cỡ nào.
Toàn bộ phố vàng là của Diệp Ân Tuấn?
Thật giả đó?
Vậy há chẳng phải cô phát tài rồi sao?
Thấy tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt cô, trái tim Diệp Ân Tuấn cũng được chiếu sáng.
Anh dịu dàng nói: “Cũng không tính đều là của anh, còn có hai cửa hàng là của Tống Dật Hiên.”
Tống Dật Hiên có chút buồn bực.
“Chuyện này có thể đừng nhắc tới sao?”
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên lập tức hứng thú.
“Có ý gì? Trong này còn có chuyện sao?”
“Ừ, có chuyện.”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch, mặt Tống Dật Hiên lại có chút sụp đổ.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Hồ Ngọc Duyên kéo tay Tống Dật Hiên, mặt đầy tò mò.
Tống Dật Hiên thở dài nói: “Còn không phải bị người nào đó lừa rồi?”
Người nào đó chỉ nhàn nhạt nhướn mày, không nói gì.
Thẩm Hạ Lan càng thêm tò mò.
“Mau nói mau nói, rốt cuộc chuyện thế nào?”
Tống Dật Hiên thật sự không muốn nói tới chuyện xấu hổ này, nhưng một người là vợ mình, một người là em gái mình, đều đang mở to mắt nhìn mình, mà Diệp Ân Tuấn châm lửa xong liền phủi đít bỏ đi, rõ ràng là muốn xem mình