Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhận thấy sự cứng ngắc của cơ thể Diệp Ân Tuấn và luồng sát khí mạnh mẽ.
“Không có gì.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn khi nhìn Thẩm Hạ Lan đã dịu đi rất nhiều.
Anh ôm lấy Thẩm Hạ Lan, làm một động tác tay, sau đó thì nhìn thấy Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đi tới.
Sắc mặt hai người hồng hào, vừa nhìn là biết mâu thuẫn nội bộ đã giải quyết xong.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Hồ Ngọc Duyên, cười nói: “Yo, giải quyết xong nhanh quá vậy?”
“Con gái như em đừng nói thẳng như vậy được không? Đi thôi!”
Hồ Ngọc Duyên tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn rất mạnh mẽ, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan đi về phía trước.
Diệp Ân Tuấn lùi lại vài bước, nói với Tống Dật Hiên: “Vừa rồi có người chụp ảnh chúng ta, tôi nghĩ chúng ta không nên đi dạo nữa, sắp qua Tết rồi, anh cũng sắp kết hôn rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay.
Dù sao ngày mai cũng dọn về sống cùng nhau rồi, chuyện gì cũng có thể giải quyết thông qua thảo luận, chỉ bằng hôm nay đến đây thôi”
Tống Dật Hiên khẽ cau mày.
“Phóng viên?”
“Không biết, tôi đã cho người đi khống chế rồi”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.
Tống Dật Hiên nhìn người đang nói cười trước mặt, liên biết Thẩm Hạ Lan vẫn chưa biết.
Anh ta nói nhỏ: “Lát nữa vợ ai người đó đưa về,có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, tôi biết mình không sánh được với anh, nhưng cũng có thể làm được gì đó, đúng không?”
“Ừm, nơi nào cần anh tuyệt đối sẽ không giấu.
Trước khi chúng tôi đến, nhà họ Hoäc đã gửi đồ mừng năm mới tới, đó là thịt thú rừng bị giết chết, đầy ắp máu tanh, bây giờ chú út nói không phải do anh