Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng thở đều đều trên vai, một tia đau lòng xẹt qua trong đáy tim, sau đó liền tăng nhanh bước chân.
Khi đến cửa xe, Diệp Ân Tuấn mở cửa, bật điều hòa bên trong xe, lúc này mới cẩn thận đặt Thẩm Hạ Lan vào ghế lái phụ và thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Ân Tuấn mới lên xe, khởi động xe.
Lúc về đến nhà tổ họ Diệp, má Hoàng đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng, khiến Diệp Ân Tuấn không khỏi dừng xe lại.
“Má Hoàng, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Má Hoàng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lại liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say kia,không khỏi dừng lại một chút, sau đó nói nhỏ: “Thưa ngài, con chó sau nhà chúng ta đã chết rồi: “Con chó gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ.
Má Hoàng vội giải thích: “Cách đây ít lâu, có hai con chó hoang lang thang ở đây, cô chủ Nghê Nghê nhìn là thích nên bảo chúng tôi nhốt ở cửa sau, dựng một cái chuồng chó tạm thời, hãng ngày đồ ăn thừa ăn không hết thì để dành cho chúng, cũng khá là ổn.
Đồ mừng năm mới mà nhà họ Hoäc gửi đến hôm nay không phải bị bà chủ mở ra, toàn là đồ thú rừng, bị chê ghê nên bảo tôi vứt rồi sao? Tôi cảm thấy đem vứt thì cũng tiếc quá, nên ném một con gà rừng cho hai con chó ăn, không ngờ sau khi ăn không bao lâu thì bọn chúng đã sùi bọt mép mà chết rồi”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn lập tức cau lại.
Thú rừng có độc!
Sự công nhận này khiến anh giật mình toát mồ hôi lạnh.
Cũng may Thẩm