Diệp Ân Tuấn chỉ vào một vài tấm ảnh trên máy tính Những bức ảnh đó được chụp khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đang ở cùng nhau, nhưng bên cạnh họ luôn có một người đi đường ngang qua.
Bình thường chụp ảnh dính cả người qua đường là bình thường, dù sao cũng chỉ là chụp lén, nhưng chụp mấy tấm, người qua đường này vẫn là cùng một người, trường hợp này thì thật hiếm thấy.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan lập tức cau lại.
“Người này là ai?”
Cô chỉ vào người trong bức ảnh rồi nhìn Diệp Ân Tuấn và hỏi.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa tóc của Thẩm Hạ Lan, nói: “Em cũng thấy người này luôn ở bên cạnh chúng ta như thể một người qua đường, đúng chứ?”
“Anh đã tra ra thân phận của người này chưa?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ nghỉ hoặc.
Diệp Nam Tiên khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh đoán hắn là Vu Phong”
“Vu Phong?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhìn thêm hai cái.
Vu Phong này lúc nào cũng nghe tên mà không thấy người, rất là bí ẩn, ngay cả khi quốc gia phát lệnh truy nã thì cũng ít người biết Vu Phong rốt cuộc trông như thế nào.
Bây giờ nhìn người đàn ông không có gì nổi bật này, cho dù loại đàn ông này có lướt qua bạn cả trăm lần, bạn cũng có thể sẽ không để ý đến anh ta, dù sao một người đàn ông như vậy rất bình thường, bình thường đến không có đặc điểm gì đặc sắc, cảm giác tồn tại rất thấp.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan của người đàn ông này và Vu Linh rất giống nhau.
Thẩm Hạ Lan quan sát lần nữa thì phát hiện Vu Phong và Vu Linh không phải là giống nhau bình thường, gần như giống 80% rồi.
“Người ta nói cháu bên ngoại giống cậu, cháu bên nội giống cô, có vẻ điều này không sai.
Người này gần như giống Vu Linh đến 80%.
Nếu như không biết trước hai người họ là cô cháu, nói không chừng em sẽ tưởng hai người họ là mẹ con đó”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ.
“Khoan đã, nếu hai người họ thật sự là mẹ con thì sao?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan