“Tình huống này của thằng bé rất nghiêm trọng đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu nói: “Xem như thế đi, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, lúc trước mặc dù nói là nổ súng giết người là bất đắc dĩ, nhưng loại cảm giác này ngày càng rõ nét và sâu sắc, sau khi tôi thôi miên nó mới biết được, sau khi chuyện kia xảy ra, Diệp Minh Triết rất sợ bóng tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy máu tươi, và dáng vẻ của người kia trước khi chết.
Loại cảm giác này tôi cũng đã có, nhưng lúc ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, nó mới bao nhiêu tuổi? Chuyện này nếu như xử lý không tốt, rất có thể khiến cho nó sinh ra những nhân cách khác.”
“Có nghĩa là gì?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng.
“Cậu nói con trai tôi có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt?”
“Đừng khẩn trương như vậy có được không?”
Tô Nam cũng sắp làm cha, đương nhiên hiểu được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta vỗ vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Minh Triết là một đứa trẻ mạnh mẽ, có chuyện gì cũng quen tự mình chịu đựng, tính cách này không phải không tốt, nhưng một khi một mình không gánh được, hệ thống tự vệ của bản thân cậu bé sẽ tự chia ra những nhân cách khác nhau để giảm đi áp lực trong lòng, bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng nếu như chuyện như vậy tiếp tục, e rằng sẽ có hại cho sự phát triển của cậu bé.
Hơn nữa gần đây tôi phát hiện ra rằng cậu bé mơ hồ có xuất hiện xu hướng này.
Anh cũng biết, một khi tâm thần phân liệt, một nhân cách khác sẽ không phát hiện ra được mình đã từng làm gì!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên chùng xuống dưới.
Anh nghĩ đến chiếc máy tính cách đây không lâu.
Chẳng lẽ đó là do nhân cách khác của Diệp Minh Triết làm ra?
Nhưng tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại