Tô Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nam với ánh mắt hỏi thăm.
“Thanh, ra ngoài một chút.”
Tô Nam không phát ra âm thanh, chỉ dùng môi ngữ nói với Tô Thanh.
Tô Thanh nhìn thoáng qua Diệp Minh Triết, nhẹ gật đầu, rút bàn tay của mình ra khỏi tay cậu bé, sau khi đắp chăn cho cậu bé xong, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ dáng vẻ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Thanh, bây giờ Tô Thành đã tự nhiên hào phóng như một tiểu thư khuê các.
Bởi vậy có thể thấy được Tô Nam và Bạch Tử Đồng đã chăm sóc con bé rất tốt.
Nhớ tới cô gái nhỏ trước mắt là ân nhân cứu mạng của con trai mình, sắc mặt Diệp Ân Tuấn hòa hoãn hơn rất nhiều.
Anh nhìn thoáng qua trong phòng Diệp Minh Triết, nói với Tô Thanh: “Thanh, Trong lúc Minh Triết thôi miên có phải đã làm chuyện gì không? Cháu hãy thành thật nói với chú, chuyện này rất quan trọng với nó!”
Lời này vừa dứt, Tô Thanh không khỏi ngây ra một lúc.
Tô Nam nhìn thấy vẻ mặt này thì đã biết Diệp Ân Tuấn đoán đúng.
Sau khi anh ta thôi miên xong và trở về thì vô cùng mệt mỏi, anh ta đi vào phòng ngủ ăn chút gì đó, không ngờ trong lúc này đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Nam có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, sau khi tôi thôi miên xong thì hơi mệt, liền đi ăn chút gì đó, không ngờ sẽ xảy ra chuyện!”
“Không trách cậu.”
Diệp Ân Tuấn cũng là không phải người không nói lý, thời điểm này Tô Nam đã đủ khó khăn rồi.
Chuyện này anh hiểu được.
Anh nhìn Tô Thanh, tiếp tục hỏi: “Nó đã làm gì?”
Tô Thanh nhìn Tô Nam một chút, Tô Nam vội vàng nói: “Tôi phiên dịch.
Những ngày này Thanh học được môi ngữ, nhìn hiểu người khác nói chuyện, nhưng biểu đạt thì vẫn cần một người làm phiên dịch!”
“Được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn không có chút khinhthường nào, khiến Tô Thanh không khỏi thở dài một hơi.
Cô bé nói: “Sau khi Minh Triết vừa bị thôi miên không lâu, ba đi ra, đột nhiên cậu ấy ngồi dậy, xắn