Cũng không phải trách cứ, chỉ là đau lòng, cảm giác vô cùng đau lòng đập vào mặt, thiếu chút nữa bao phủ lại Diệp Ân Tuấn.
Anh châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng ngay lúc này không thể không dùng nicotin để kìm nén tâm lý khó chịu và tự trách bản thân.
Nếu như lúc đầu mình có thể phát hiện ra sự tồn tại của Minh Triết ở Nam Phi, có thể bảo vệ tốt cho cậu bé, không, lúc trước anh không nên để Diệp Minh Triết đi Nam Phi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Diệp Ân Tuấn hút hết hơi này tới hơi khác, sặc đến mức ho khan liên tục, nhưng lại không làm thế nào để nguôi ngoai nỗi buồn khổ trong lòng.
Sau khi anh biết mọi chuyện đã thế này, vậy sau khi Thẩm Hạ Lan biết thì không biết sẽ còn thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn lại có chút đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tuyết rơi trên tóc Diệp Ân Tuấn, có chút ảo giác giống như thiếu niên với mái đầu bạc trắng.
Anh hít sâu một hơi, ném tàn thuốc lá ra ngoài, sau đó kéo cửa kính xe lên và lái xe về phía nhà.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn vụng đồ ăn vặt xong, thấy bên ngoài không có tiếng động, cô nhanh chóng quét dọn sạch sẽ chiến trường, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
“Má Hoàng, tông chủ đâu?”
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy Diệp Ân Tuấn trong thư phòng, ở những nơi khác cũng không tìm thấy, cô không khỏi ngây ra một lúc.
Người đàn ông này không phải tức giận rồi chứ?
Thật ra đàn ông xem những thứ đó một chút cũng là rất bình thường, cô cũng biết, chẳng qua là quá bất