Nhân cách khác của nó dù thế nào cũng sẽ không phải một kẻ lăng nhăng hoặc một tên khốn nạn nào đó chứ.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút sợ hãi và lo lắng.
Cơn tức giận vừa rồi khi mới đến đã sớm không cánh mà bay, bây giờ chỉ còn đau lòng và lo lắng thay thế.
Sắc mặt Tô Nam cũng có chút ngưng trọng.
Tình huống như vậy có thể nói rằng anh ta đã thôi miên thất bại.
Bản thân Diệp Minh Triết tự điều tiết sinh ra nhân cách thứ hai để giảm bớt đi di chứng của việc nổ súng giết người, loại cảm giác này thật sự không tốt, rất nguy hiểm.
“Ân Tuấn, tôi rất xin lỗi, tôi…”
“Không cần phải nói xin lỗi, cậu là bác sĩ chứ không phải thần, không ai đoán trước được Minh Triết sẽ thế này, tạm thời giữ bí mật chuyện này, tôi về trước thương lượng mọi chuyện với Hạ Lan rồi tính tiếp.
Minh Triết tạm thời ở chỗ này của cậu một thời gian, đừng nói cho nó những chuyện này.
Ít nhất thì tạm thời cũng đừng nói cho nó!”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn vô cùng kiềm chế.
“Được.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.
Ở ngay dưới mắt của mình, Diệp Minh Triết xảy ra chuyện như vậy mà anh không hề hay biết, quả thực rất buồn cười.
Cho nên mới nói, tốt nhất không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng, nếu không sinh ra nhân cách phân liệt cũng có thể khiến người ta đau đầu.
Diệp Ân Tuấn lại liếc nhìn về phía Diệp Minh Triết, cậu bé vẫn còn đang ngủ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại biết, bây giờ nói không chừng nhân cách thứ hai của đứa nhỏ này lại thanh tỉnh.
Bởi vì Tô Nam thôi miên và đè nén nhân cách