Diệp Nghê Nghê lại rất là phấn khích.
Cô bé cũng không sợ lạnh, sau khi xuống xe thì tung ta tung tăng chạy khắp khu triển lãm đèn băng.
“Nghê Nghê, em chậm thôi.”
Diệp Minh Triết hơi nhíu mày, vô thức nhắc nhở một câu.
Nhưng Diệp Nghê Nghê căn bản không nghe lời cậu bé, ngược lại càng chạy càng nhanh.
Đột nhiên cô bé vướng vào thứ gì đó.
Diệp Minh Triết bỗng trở nên căng thẳng.
Cậu bé chạy đến chỗ Diệp Nghê Nghê, nhưng còn chưa đợi cậu bé chạy đến bên cạnh Diệp Nghê Nghê thì Diệp Nghê Nghê đã bị một người bịt mặt trực tiếp ôm lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía chiếc xe ở bên đó.
Biến cố này lập tức khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bọn họ sững người.
“Đứng lại! Anh là ai? Bỏ con gái của tôi xuống!”
Bởi vì Diệp Nghê Nghê nằm trong tay đối phương, Diệp Ân Tuấn có hơi không dám vọng động.
Thẩm Hạ Lan thì mặt mày tái mét.
Diệp Nghê Nghê trực tiếp bị dọa đến bật khóc.
“Anh! Ba, mẹ, cứu mạng!”
Diệp Nghê Nghê giãy giụa, người bịt mặt đó lại rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào huyệt thái dương của Diệp Nghê Nghê.
“Các người đừng qua đây, nếu còn lại gần thì tôi giết nó!”
Tình cảnh tương tự khiến đầu óc của Diệp Minh Triết ong một tiếng, có cái gì nứt ra.
Cậu bé dường như nhìn thấy ở Nam Phi có người cầm súng chĩa vào ba mẹ.
Không!
Không được!
Mắt của Diệp Minh Triết bỗng trở nên điên cuồng.
“Buông em ấy ra! Ông nếu như dám làm