“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan bị dọa đến mức trái tim vọt lên, cô vừa muốn chạy lại thì bị Diệp Ân Tuấn bảo vệ trong lòng.
“Đừng qua đó! Trong tay đối phương có súng!”
“Nhưng Minh Triết và Nghê Nghê không thể không quản!”
Thẩm Hạ Lan khóc hét lên thì nghe thấy ‘bụp’ một tiếng, súng trong tay người bịt mặt lập tức bắn.
“Anh—”
Trên chiếc váy công chúa màu trắng của Diệp Nghê Nghê bỗng bắn ra máu tươi, giống như hoa mai, bỗng lây nhiễm ở trong mắt của tất cả mọi người.
“Nghê Nghê!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều muốn vỡ vụn.
Cả người Diệp Minh Triết đã đơ ra.
Máu!
Máu đỏ ngập trời!
Giống như hôm đó, cậu bé nổ súng bắn chết phần tử khủng bố đó.
Mắt của người đó mở to, máu của người đó từ từ thấm ướt mặt đất, giống như bây giờ.
Trong đầu giống như có thứ gì đó trào ra, vô cùng đau đớn.
Mắt của Diệp Minh Triết bỗng đỏ ngầu.
“Đáng chết! Ông vậy mà làm em ấy bị thương!”
Khí chất của Diệp Minh Triết xảy ra một ít thay đổi, cậu bé lao đến, trực tiếp đấm về phía mặt của tên bắt cóc.
Đối phương cũng không phải bao cỏ, sau khi công kích của Diệp Minh Triết đánh tới thì lập tức ném Diệp Nghê Nghê ra, bản thân đánh nhau với Diệp Minh Triết.
Mắt của Diệp Minh Triết