“Ông ngoại, anh ấy không cho cháu ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan chạy đến lắc cánh tay của ông cụ Tiêu, mặt mày ủy khuất.
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ông cũng không cho cháu ra ngoài.”
“Ông ngoại, ông sao lại như vậy chứ? Cháu bây giờ là phải đi tìm chứng cứ, chẳng lẽ đợi đối phương ở trong tối đánh lén chúng cháu nữa hay sao? Giờ sắp tết rồi, lẽ nào mọi người không muốn yên ổn đón tết sao? Huống chi anh họ cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, giai đoạn này không thể qua loa được.”
Thẩm Hạ Lan nói.
Tống Dật Hiên lại hờ hững nói: “Chuyện của anh em không cần nhọc lòng, em bảo vệ tốt bản thân là được, dù sao hôm nay em có nói gì đi nữa, cũng không thể ra khỏi cánh cửa này.
Diệp Ân Tuấn tại sao đưa em đến đây? Là vì an ninh của nơi này rất ổn, người bình thường không lọt vào được, em nếu như ra ngoài, xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói được với Diệp Ân Tuấn? Làm sao ăn nói được với Minh Triết?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời này thì thật sự băn khoăn.
“Anh từ khi bao giờ hòa hợp với Diệp Ân Tuấn thế hả?”
“Hai bọn anh bình thường có thể đấu đá, nhưng ở trong vấn đề xử lý em và tụi nhỏ, suy nghĩ của tụi anh là thống nhất.
Cho nên đừng lãng phí nước bọt nữa, cho dù ông ngoại để em đi ra ngoài, anh cũng sẽ không đồng ý.”
Thái độ của Tống Dật Hiên rất kiên quyết.
Thẩm Hạ Lan chưa từng ngờ Tống Dật Hiên lại kiên quyết như vậy, nhưng cô cũng biết tính khí của Tống Dật Hiên, quyết định mà tên này đưa ra thì có mười con trâu cũng không thu lại được.
Phải làm sao