Thẩm Hạ Lan một bên tiếp nhận chiếc áo khoác bị tổn hại của Diệp Ân Tuấn, một bên nghe Diệp Ân Tuấn nói.
Tâm trạng của cô rất nặng nề, hệt như gió tuyết ở bên ngoài vậy.
“Nhanh đến phòng ngủ tắm nước nóng một chút.
Lò sưởi cũng mở rồi đó.
Có đói bụng không? Em đi làm chút gì cho anh ăn, lúc này hầu như tất cả mọi người đều đã ăn rồi.”
Thẩm Hạ Lan đau lòng nhìn ánh mắt mệt lử của Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không biết mở miệng an ủi như thế nào.
Trạm Dực là anh cả của anh, bây giờ bị nhà nước điều tra, người khó chịu nhất có lẽ là anh.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lập tức nhấc chân đi đến phòng.
Ông cụ Tiêu nghe thấy Diệp Ân Tuấn trở về, vội vàng kêu người chuẩn bị món ăn, tránh bớt Thẩm Hạ Lan bắt tay vào làm.
“Ân Tuấn đâu?”
“Đi tắm rồi.”
Thẩm Hạ Lan trả lời ông cụ Tiêu, trong lòng lại có vài suy nghĩ.
Nhà Trạm Dực xảy ra chuyện lớn như vậy, An Nhiên có thể chịu nổi không?
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra, người làm đã chuẩn bị xong món ăn, nhưng anh lại không hề có khẩu vị.
Ông cụ Tiêu biết giữa hai vợ chồng bọn họ vẫn còn có lời gì đó bèn đuổi những người khác đi, bản thân mình cũng trở về phòng.
Lúc trong phòng bếp chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Em biết trong lòng anh khổ sở, chú ba cũng đến rồi, em đã biết anh Trạm Dực bị nhà nước điều tra.
Chắc chắn bây giờ anh rất lo lắng phải không?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, thì thầm: “Tiêu Niệm Vi muốn qua chăm sóc chị dâu cả, nhưng mà thân phận của cô ta khá nhạy cảm, tạm thời qua đó không thích hợp.
Bạch Tử Đồng lại đang mang thai, không tiện đi lại.
Lần này anh cả cũng bị chúng ta liên lụy rồi.”
“Là chuyện của chúng ta sao?”
“Cũng coi như không phải.
Có người báo cáo