Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt của anh đã biết ngay.
Cô cười nói: “Vừa vặn em không hy vọng Minh Triết đi con đường của anh, quá nguy hiểm.
Có thể là em không đủ tư cách làm quân tẩu, cho nên chuyện lần này đối với em mà nói ngược lại em còn thấy đây là một chuyện tốt, không chừng còn có thể khiến cho Minh Triết mất đi con đường tham gia quân ngũ, sau này có thể an tâm muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Anh đó, nhiều năm dãi nắng dầm mưa như vậy, vì quốc gia vì nhân dân cũng làm không ít, vốn chúng ta đã định rút lui rồi, nếu như bởi vì chuyện này mà có thể rút lui được thì đấy cũng không tệ.”
“Chỉ sợ không thể như em mong muốn.”
Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ xoa đầu Thẩm Hạ Lan: “Đơn xin giải ngũ của anh bị giữ lại rồi.
Chuyện này nổi lên, nếu như kí tên cho anh giải ngũ, sẽ nói rõ là anh chạy trốn hiềm nghi.
Đừng quên, Lương Tử không chỉ là anh em của mỗi anh cả, mà còn là anh em của anh.
Nhưng thật ra anh không hề bị nhằm vào, chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi, giữa anh với Lương Tử có rất nhiều buôn bán qua lại, có thể đều sẽ bị lục ra để điều tra.
Chỉ là khoảng thời gian này cũng không thể rời khỏi Hải Thành.
Anh thấy trận tuyết này càng rơi càng có dấu hiệu lớn thêm, vừa vặn cũng phủ kín con đường, anh cũng không đi đâu cả, chỉ ở nhà với em và bọn nhỏ thôi.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, có điều cũng nhẹ gật đầu.
Kết quả này cũng không có gì có thể tranh luận.
Mối quan hệ qua lại và buôn bán qua lại giữa Diệp Ân Tuấn với Lương Thiệu Cảnh đều rõ ràng, rành rành đấy, sợ là có người cố ý giội nước bẩn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến một người.
Người phụ nữ ở thành phố A bị bản thân mình hiểu lầm cấu kết với Diệp Ân Tuấn, vừa bị ném vào trong biển chết đuối kia.
Lòng của cô không khỏi lộp bộp một cái, nhưng cũng không có dò hỏi Diệp Ân Tuấn gì nữa.
Chuyện này cô sẽ âm thầm giải quyết.
“Vậy lát nữa em sẽ dẫn Nghê Nghê qua nhà Trạm Dực nha.
Quan hệ giữa chúng