Tiếng chuông điện thoại này lại làm Thẩm Hạ Lan càng hoảng sợ, cô vô thức nhìn qua Diệp Ân Tuấn, thấy khuôn mặt Diệp Ân Tuấn càng đen hơn, không hỏi có chút buồn bực.
Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là Hồ Ngọc Duyên gọi đến.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhận điện thoại.
“Duyên, làm sao vậy?”
“Hai người đã về chưa? Bây giờ vẫn nên tranh thủ về nhà sớm đi.
Sớm biết em ra ngoài rồi, chị và Dật Hiên cũng không ra ngoài nữa.
Em nói em, đến cùng em có biết bây giờ nguy hiểm đến mức nào không?
Có biết mình bị theo dõi không? Sao một chút ý thức an toàn cũng không có vậy?”
Hồ Ngọc Duyên lào bào nói một tràng dài, nói đến mức Thẩm Hạ Lan cũng không biết trả lời thế nào.
Cô gần như cầu cứu nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Bây giờ về.”
“Ồ, được.”
Hồ Ngọc Duyên ngây ra một lúc.
Giọng của Diệp Ân Tuấn lúc này có vẻ không dễ nghe.
Diệp Ân Tuấn cũng mặc kệ Hồ Ngọc Duyên bên kia nghĩ thế nào, sau khi trực tiếp cúp điện thoại thì đặt điện thoại vào trong xe, sau đó khởi động xe.
Thẩm Hạ Lan thấy anh lái xe, cũng không biết làm gì, chỉ có thể ngồi yên trên ghế phụ, đã có chút tâm thần không yên.
Nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự bắt đầu phong sát Lam Thần, có lẽ cuộc sống của Lam Thần cũng rất khó.
Cô thở dài một tiếng, sau đó liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi lặng yên không tiếng động