Xe cuối cùng cũng dừng lại ở trước chỗ ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan còn có chút vẫn chưa thỏa mãn nói: “Nhanh như vậy đã về nhà rồi sao?”
“Em còn muốn lái quanh Hải Thành một vòng?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng oán khí nói lời này.
Thẩm Hạ Lan rụt cổ lại, không nói gì nữa, ngoan ngoãn xuống xe.
Diệp Ân Tuấn mặc dù tức giận, nhưng vẫn cầm áo khoác qua choàng lên vai cô.
Hơi thở ấm áp đập vào mặt làm Thẩm Hạ Lan không khỏi ngẩng khuôn mặt tươi cười lên.
“Cảm ơn ông xã.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng quay đầu trực tiếp đi vào phòng.
Haiz!
Thẩm Hạ Lan bị ném lại ở đó, có chút không biết nói gì.
Người đàn ông này sao không được tự nhiên như vậy chứ.
Cô nhanh chóng đi theo, mới phát hiện Diệp Ân Tuấn chờ cô ở cửa.
“He he, biết là ông xã không nỡ em mà.”
Thẩm Hạ Lan lần nữa trưng ra nụ cười vô địch của mình.
Diệp Ân Tuấn đúng thật sự là không tức giận nổi.
Người phụ nữ này quả thật là khắc tinh của anh.
“Đi thôi…”
Anh vươn cánh tay về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng khoác lên cánh tay của anh, cùng anh đi vào.
Bên trong rất là náo nhiệt.
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, lúc này đang vây quanh ông cụ Tiêu nói cái gì đó.
Ông cụ Tiêu lúc này vô cùng vui vẻ, nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng