Diệp Ân Tuấn rất nghiêm túc nhìn Thẩm Hạ Lan rồi hỏi.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng đập nhanh hơn.
Đám cưới ấy, có lẽ thật sự mong chờ.
“Bỏ đi, không góp vui nữa.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, có điều đáy mắt vụt qua một tia tiếc nuối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn rất nhanh bắt được.
“Vậy thì hai ngày sau, sớm hơn cậu ta một ngày.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói thật sự rất thiếu đòn.
Tống Dật Hiên châm chọc: “Nói thì rất dễ, với thời gian hai ngày, đoán chắc không kịp làm váy cưới lễ phục cho Hạ Lan.”
“Hạ Lan có lễ phục và váy cưới.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi sững người, cô không kìm được mà nhớ đến bộ lễ phục 8 năm trước.
Là bộ đó sao?
Tống Dật Hiên nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Ân Tuấn không thuận mắt.
“Ya, cậu chắc không phải để Hạ Lan mặc lại chiếc váy cưới 8 năm trước đó chứ?”
“Sẽ không, bộ mới, ngày mai sẽ về tới bằng đường hàng không.”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan ngây ra.
“Anh làm từ bao giờ?”
“Ba tháng trước tìm người làm, lúc đó anh muốn cho em một đám cưới rồi, có điều có quá nhiều chuyện, lễ phục cũng chưa có làm xong, cho nên kéo dài mãi.
Dù sao cuối năm đều góp vui cả, chúng ta không bằng tổ chức đám cưới.”
Diệp Ân Tuấn nói rất điềm nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, anh sớm đã bày mưu tính kế rồi.
Tống Dật Hiên có hơi không vui nói: “Cậu kết hôn ở trước mặt chúng tôi, lại muốn cướp hào quang của