Giọng nói của bên kia đã được xử lý thay đổi giọng nói.
Trái tim của Hồ Ngọc Duyên lập tức thót lên.
“Anh là ai? Hôm nay là ngày cưới của tôi, thả ba tôi về ngay!”
“Chỉ cần cô hứa với tôi hôm nay nhân cơ hội giết Thẩm Hạ Lan, tôi sẽ thả ba cô ra.”
Thái độ của đối phương rất kiên quyết.
Hồ Ngọc Duyên có chút sụp đổ.
“Anh đang nói cái gì vậy? Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không thể đổ máu! Hơn nữa Thẩm Hạ Lan là em chồng của tôi, tôi làm sao có thể ra tay với cô ấy? Nếu tôi làm tổn thương cô ấy, thì cuộc hôn nhân của tôi có thể tiếp tục không chứ?”
“Tôi không quan tâm mấy thứ này, cô cần chồng hay cần ba cô, thì tự cô suy nghĩ đi.
Tất nhiên, tôi sẽ không để cô kết hôn mà không có ai tham dự đâu, ba cô ở trong hầm rượu, cô có thể đi đón ông ta, nhưng ông ta đã bị tôi chuốc thuốc độc.
Nếu như hôm nay cô không giết được Thẩm Hạ Lan, ba của cô sẽ chết.
Hồ Ngọc Duyên, hãy nghĩ xem, một người là người cha đã nuôi nấng cô vất vả từ nhỏ, một người lại không có giao tình gì với cô, tự cô cân nhắc nặng nhẹ.”
Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.
Cả người Hồ Ngọc Duyên như sắp phát điên.
“Cô chủ, cô về trước đi, chú rể sắp tới rồi, tôi đi tìm ông chủ.”
Má Quý khó lắm mới bắt kịp Hồ Ngọc Duyên, vội vàng ngăn cô ta lại.
Hồ Ngọc Duyên nhìn má Quý, thấp giọng nói: “Má Quý, má ở nhà chúng tôi bao nhiêu năm rồi?”
Câu này khiến má Quý khẽ sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Hai mươi năm rồi.”
“Hai mươi năm, bằng với mẹ của tôi rồi.
Tôi nhớ mẹ đã qua đời khi tôi mới ba tuổi, má là người đã chăm sóc tôi từ lúc đó đúng không?”
Hồ Ngọc Duyên nhìn má