“Lão nhị!”
Đại ca nhận ra không ổn, nhưng vẫn chưa kịp mở cửa xe, thì cả người đã xiêu vẹo, trực tiếp nằm bò lên vô lăng.
Diệp Tranh nhìn thấy bộ dạng của hai người, vội vàng mở cửa xe đi xuống, vội vàng chạy về một hướng.
Ở đây có lẽ là vùng ngoại ô.
Diệp Tranh nghĩ đến mình mất tích, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không biết sẽ lo lắng đến mức nào, rất muốn tìm nơi có điện thoại để báo tin cho bọn họ.
Chạy rồi chạy, cậu bé nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ, có lẽ là chỗ ở của người trông núi.
Diệp Tranh cũng không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng chạy đến đập cửa cầu cứu.
Chỉ là điều khiến cậu bé không ngờ đến người mở cửa lại là Lam Thần.
Lúc Lam Thần nhìn thấy Diệp Tranh đã rất kinh ngạc.
“Tranh, sao cháu lại ở đây?”
“Chú Lam? Quá tốt rồi, chú Lam, cháu bị người ta bắt cóc, vừa mới chạy thoát, chú mau gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, tránh cho họ lo lắng.”
Diệp Tranh thở hổn hển nói.
“Mau vào đi.”
Lam Thần nghe thấy cậu bé nói như vậy thì biết chuyện có chút lớn.
Anh ta dẫn Diệp Tranh vào trong nhà, lại nhìn thấy bà Phương hai tay chống nạnh lườm bọn họ hỏi: “Từ đâu ra một thằng nhóc thế? Đuổi nó đi! Căn nhà này nhỏ như vậy, chúng ta còn không ngủ được, cậu còn dẫn về một thằng nhóc rách nát, Lam Thần, cậu muốn làm phản sao? Cậu cũng không thử nghĩ xem, chúng ta rơi vào bước này là do ai hại? Không phải vì cậu vô dụng, chúng ta có thể ở trong căn nhà rách nát như này sao?”
“Được rồi, bà nói ít thôi.”
Giáo sư Phương có chút bực bội mắng bà Phương một tiếng.
Tối hôm đó sau khi bọn họ bị Diệp Ân Tuấn đuổi ra ngoài thì bị cấm đoán.
Cho dù ông ta và Lam Thần đi đến đâu tìm việc cũng đều bị từ chối, thậm chí còn không có khách sạn và nhà dân nào thu nhận bọn họ, bọn họ ngay cả đi thuê nhà cũng không có ai cho bọn họ thuê, thực sự không còn cách nào khác, Lam Thần đưa bọn họ