Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn có cách, thậm chí còn xử lý tốt, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.
Một bàn tay nhỏ nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, chị Khương Hiểu không có sao đâu, mặc dù đạn bắn xuyên qua vai của chị ấy, nhưng mà may mắn là vết thương không đụng đến động mạch chủ, chúng ta quen biết với rất nhiều bác sĩ, chỉ cần có thể cứu chữa kịp thời thì sẽ không có chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ trầm ổn của Diệp Tranh, nhớ tới cách đây không lâu đứa nhỏ này còn bị bắt cóc, bây giờ lại dỗ dành người mẹ này, cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Tranh, không bảo vệ tốt cho con là lỗi của mẹ.”
“Vậy thì mẹ ôm con một cái đi.”
Diệp Tranh vươn cánh tay ra với Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh như thế, anh không nói gì thêm, mà lấy điện thoại ra gọi cho Lương Thiệu Cảnh.
“Tôi biết là bây giờ cậu không có ở Hải Thành, nhưng mà chắc vợ của cậu có ở đây đúng không.
Lương Thiệu Cảnh, nhờ cậu nói lại với Tiêu Niệm Vi giúp tôi cứu một người bạn, dùng bất cứ giá nào cũng phải cứu trở về.
Sau này, đương nhiên tôi sẽ bồi lễ lớn.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Lương Thiệu Cảnh kêu Tiêu Niệm Vi đến cứu người, lúc này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
Có Quốc Tế Nhất Đao ở đây, Khương Hiểu sẽ không có chuyện gì.
Xe lái đi rất nhanh, ngoại trừ vết máu trên mặt đất, nơi này lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại lướt qua vẻ tức giận và tàn nhẫn.
“Vu Phong, người này thật ghê tởm!”
“Đóng vai giống như là một con chuột trốn trong bóng tối, thỉnh thoảng sẽ đến làm phiền cuộc sống của chúng ta, đúng là rất ghê tởm! Yên tâm đi, năm sau anh sẽ lôi cậu ta ra ngoài thôi.”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan.
Gió tuyết ở bên ngoài có hơi lớn.
Diệp Ân Tuấn nhìn vợ con trong ngực, dịu dàng nói: “Đã có Tiêu Niệm Vi phẫu thuật cho Khương Hiểu, cô ấy không có việc gì đâu, anh biết em lo lắng cho cô