“Phi!”
Thẩm Hạ Lan cười mắng một câu với mấy lời nói hươu nói vượn của anh, sau đó lại rướn người hôn một cái lên mặt anh.
Những người ở trên bàn quả thật no căng cả bụng rồi được không hả?
Bị cô dâu chú rể Tống Dật Hiên nhét đầy cẩu lương thì thôi đi, dù sao thì ngày hôm nay cũng là ngày vui của người ta, nhưng mà lại vô duyên vô cớ bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhét cẩu lương là có chuyện gì vậy chứ?
Bây giờ Diệp Tranh nắm chắc nguyên tắc phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, chỉ cúi đầu xuống nhiệt tình dùng cơm.
Cẩu lương không thể ăn, vẫn là cơm ngon hơn.
Thẩm Hạ Lan làm xong hành động như vậy mới phát hiện có hơi xấu hổ, sắc mặt không khỏi đỏ lên mấy phần.
“Khụ khụ, mọi người dùng bữa đi.”
Cô vừa mới nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn trực tiếp giữ chặt gáy của cô lại, trong nháy mắt, nụ hôn bá đạo liền bao trùm.
“Ưm…”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được.
Lúc nãy là vì để trấn an sự ghen tuông của Diệp Ân Tuấn, cô quên mất trường hợp, bây giờ mới phản ứng lại kịp, không ngờ tới là Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm.
Diệp Tranh cảm thấy bữa cơm này không có cách nào ăn được nữa.
Cậu bé vẫn còn là một đứa nhỏ.
Cậu bé bị kẹp giữa hai người dễ dàng lắm à?
“Con đi vào nhà vệ sinh đây.”
Diệp Tranh đứng dậy định đi, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo cánh tay lại.
“Đừng đi.”
Cô vẫn còn đang sợ hãi vì sự mất tích lúc nãy của Diệp