Mấy người phụ nữ ở trên bàn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, ít nhiều gì cũng có chút ghen tị.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đối diện với ánh mắt như thế có chút không được tự nhiên.
“Em cũng muốn đi nhà vệ sinh.”
“Anh đi với em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy.
Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn nữa.
Cô đã nói là muốn đi vệ sinh rồi, còn có thể đi theo được à?
Cái tên ngốc Diệp Ân Tuấn này, rốt cuộc là có biết lời nào nên nói lời nào không nên nói không hả?
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Diệp Ân Tuấn mới không quan tâm người khác nhìn bọn họ như thế nào, anh muốn chiều chuộng vợ của mình, người khác không được xen vào.
Vừa mới bước tới hành lang nhà vệ sinh, Diệp Ân Tuấn liền ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, đồng thời xoay người lại đặt cô lên trên vách tường hành lang.
Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả vào trong mặt.
“Đừng có làm rộn.”
Nhịp tim của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, có hơi bối rối.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, làm cho người ta trầm luân vào đó.
“Muốn hôn em.”
“Không phải vừa mới hôn rồi hả?”
Vừa mới nhớ tới chuyện lúc nãy, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy thẹn thùng.
Diệp Ân Tuấn lại không vừa lòng mà nói: “Cái đó cũng được gọi là hôn hả? Hạ Lan, dáng vẻ xấu hổ của em thật là xinh đẹp quá đi, làm anh muốn em.”
Giọng nói của anh cứ luẩn quẩn, dường như mang theo một loại ma lực