Phi đậu xe xong, mở cửa xe ra, nhỏ giọng nói với Diệp Ân Tuấn: “Sếp Diệp, thật sự không cần chúng tôi đi cùng hả?”
“Không cần đâu, chăm sóc tốt việc ở trong nhà, cố gắng phòng bị người Vu Phong xâm nhập.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn nghiêm túc.
“Vâng, khi nào hai người trở về?”
“Mười hai giờ tối.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan đi xuống xe, sau đó lên máy bay.
Máy bay bay nhiều giờ sau thì đã đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư.
Trời đã sắp sáng.
Diệp Ân Tuấn cẩn thận ôm Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng.
Thẩm Hạ Lan tỉnh lại sau giấc ngủ, giống như là nghe thấy âm thanh của sóng biển.
Cô hơi nghi hoặc một chút, sau khi mở mắt ra, cô nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời cô không biết mình đang ở đâu.
Thẩm Hạ Lan vén chăn rời giường, tiếng sóng biển truyền vào từng đợt, khiến cô bất giác mở cửa sổ ra.
Biển cả mênh mông mang theo hương gió biển nhẹ nhàng khoan khoái phả vào trong mặt, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất sảng khoái.
Tuấn Lang Đào Nguyên Cư?
Trong đầu cô không khỏi nhớ tới hòn đảo mà Diệp Ân Tuấn đã đưa cô tới.
Bọn họ tới đây rồi hả?
Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ.
Lúc này, cô mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có ở trong phòng.
Sáng sớm như thế, anh đi đâu vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan mang giày đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, cả người đều ngây ngẩn.
Có những món đồ trang trí sặc sỡ ở khắp mọi nơi, trên một lượng lớn những bông hoa tươi tắn còn vươn vài