“Cô bé ngốc này, ngày hôm nay là ngày tháng tốt, khóc cái gì chứ, không thích hả?”
“Thích chứ.”
Thẩm Hạ Lan nhào vào trong ngực của anh.
Trên người anh còn có hương vị gió biển, thậm chí còn mang theo hơi lạnh, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy cảm động, cho nên cảm thấy rất ấm áp.
Một người đàn ông có thể vì bạn mà suy nghĩ chu đáo như thế, bạn còn yêu cầu xa vời cái gì nữa?
“Lễ phục của em đâu?”
“Trong ngăn tủ đó.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan mở ngăn tủ ra thì nhìn thấy một chiếc áo cưới rất đẹp, cũng là loại váy đuôi cá, nhưng mà được cải tiến một chút, kim cương ở phía trên sáng chiếu lấp lánh, Thẩm Hạ Lan rất thích.
“Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
“Anh bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi, chiếc áo cưới của em là tự anh làm đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Anh, anh biết làm áo cưới hả?”
“Anh học, vì em, cái gì anh cũng có thể học.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau, lúc này, trái tim của hai người bọn họ gần kề nhau.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động, cô mặc bộ váy cưới vào dưới sự trợ giúp của Diệp Ân Tuấn.
Áo cưới rất vừa người.
Mắt của Diệp Ân Tuấn muốn rơi ra ngoài.
Anh kêu Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không hề biết là Diệp Ân Tuấn còn biết trang điểm, xem ra người đàn ông này đã làm rất nhiều thứ cho ngày hôm