Ông cụ Tiêu nghe thấy là giọng nói của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới thấp giọng nói: “Hạ Lan về rồi hả, vào đi cháu.”
Thẩm Hạ Lan đẩy cửa vào.
Ông cụ Tiêu ngồi ở trên giường, không biết là trong tay đang cầm cái gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào thì nở nụ cười, nhưng mà nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Ông ngoại, ông sao vậy, ông thấy không thoải mái hả?”
Thẩm Hạ Lan còn cho là bởi vì hôn lễ của Tống Dật Hiên làm ông cụ Tiêu thấy mệt mỏi, không khỏi hỏi một câu, thậm chí còn nhanh chóng bước lên sờ lên trán của ông cụ Tiêu.
Không có nóng.
Ông cụ Tiêu thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Hạ Lan, ra hiệu cho cô đóng cửa phòng lại.
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong hết tất cả, cô mới đi tới trước mặt của ông ngồi xuống.
“Ông ngoại, rốt cuộc ông có chuyện gì vậy?”
“Có phải là con bé về rồi không?”
Ông cụ Tiêu cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng bàn tay của ông là một cái đồng hồ nam.
Kiểu cổ, nhưng mà đúng là rất mới.
Thẩm Hạ Lan nhìn một hồi, cái đồng hồ này rất tinh xảo.
“Đây là…”
“Có người để ở trên giường của ông, nhưng mà ông biết chứ, là dì cả của cháu, là con bé tặng quà năm mới cho ông, có đúng không?”
Đôi mắt của ông cụ Tiêu ẩm ướt.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến bóng dáng của người ở sân bay, nhưng mà lại nghi ngờ rồi hỏi: “Ông ngoại, sao ông lại xác định đây là của dì