“Ông ngoại, có lẽ là dì cả còn có những chuyện khác cần phải giải quyết, dì ấy sẽ về gặp ông thôi mà.”
“Ông còn có thể chờ được không? Hạ Lan, ông ngoại đã lớn tuổi rồi, không thể sống được mấy năm nữa, ông không có nguyện vọng gì hết, chỉ hi vọng trước khi chết có thể nhìn thấy con gái cả của ông, con gái cả đáng thương của ông.”
Nước mắt của ông cụ Tiêu tuôn rơi đầy mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu, cũng không biết phải an ủi ông cụ Tiêu như thế nào mới tốt.
Ở bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mọi người đang tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.
Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô cười nói: “Ông ngoại, ở bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ đón giao thừa với ông, huống hồ gì nếu như dì cả thật sự ở đây, dì cũng hi vọng là ông sẽ vui vẻ có đúng không nào? Tin tưởng cháu đi, cháu sẽ đưa dì cả về đây mà.”
“Thật hả?”
“Thật ạ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Lúc này, tâm trạng của ông cụ Tiêu mới thả lỏng một chút.
“À đúng rồi, sáng nay Minh Triết có về nhà, nói là hơi mệt, nó nhốt mình ở trong phòng ấy, cơm trưa cũng không ăn nữa.
Ông đã cho người đi gọi thằng bé ra ăn cơm, thằng bé nó là muốn đi ngủ, con đi xem tình huống của thằng bé như thế nào đi.”
Ông cụ Tiêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
“Dạ vâng, để con đi xem thằng bé.”
Cô vội vàng đi đến phòng của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan gõ cửa một