Trực giác này đến rất đột ngột, nhưng mà lại không dám chắc cho lắm.
Diệp Ân Tuấn ôm cô sát vào trong ngực mình, đôi môi mỏng lành lạnh nhẹ nhàng hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Chuyện này là một tai họa ngầm, nếu như bà ta biết đối phương là ai, đã nhiều năm như thế mà vẫn không tìm ra được giải pháp gì, càng không trở về tìm ông ngoại.
Trong này có chuyện gì? Nếu như bây giờ chúng ta cứ thế mà đi, một mình ông ngoại ở Hải Thành, sợ là có khả năng cao sẽ gặp chuyện nguy hiểm.”
Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn hôn trong lòng ngứa ngáy, sau đó lại bị lời nói lúc này của anh làm cho kinh ngạc.
“Anh sợ là bà ấy sẽ làm tổn thương ông ngoại hả?”
“Cũng không biết nữa, nhưng mà không thể không phòng ngừa.”
Diệp Ân Tuấn biết mình nói như vậy có hơi máu lạnh, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại là thời gian nhạy cảm, tất cả đều phải làm thật cẩn thận.
Thẩm Hạ Lan trầm mặc.
Cô không muốn phải suy đoán Tiêu Nguyệt là người xấu, cũng không muốn biết một mặt âm mưu của Tiêu Nguyệt.
Dù sao thì ông ngoại chỉ còn có một đứa con gái ruột, nếu như có thể, cô thật sự hi vọng Tiêu Nguyệt có thể ở bên cạnh ông ngoại lúc tuổi già, cô sẽ không để ý những chuyện khác.
Nhưng mà, Diệp Ân Tuấn nói cũng đúng, nếu như Tiêu Nguyệt có ý muốn hại ông ngoại thì sao đây?
Nhưng một người là con gái ruột, một người là ba ruột, chẳng lẽ Tiêu Nguyệt thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó với ông ngoại?
Thẩm Hạ Lan hoang mang, lo lắng, thấp thỏm, nhưng cũng đau