Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình như vậy, anh không khỏi đau lòng.
“Hạ Lan, hôm nay là đầu năm mới, chúng ta có thể đi chúc tết.”
“Nhưng mà không phải chú út đã đến nhà ông ngoại rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Diệp Ân Tuấn cười tươi, ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói: “Đó là chú út đi chúc tết với ông ngoại, cũng không phải là chúc tết cho con cháu như chúng ta, có đúng không? Đó là nhà của em, em hoàn toàn có thể nói là nhớ nhà rồi, muốn trở về thăm chú út, anh nghĩ là chú út sẽ không từ chối đâu, mà ngược lại còn vui mừng hơn hết, không phải à? Hoặc là tối nay chúng ta ngủ ở đó cũng được nữa.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
“Đúng vậy, em có thể trở về nhà họ Hoắc mà.”
“Cô vợ ngốc.”
Diệp Ân Tuấn biết sự quan tâm của Thẩm Hạ Lan đối với nhà họ Hoắc, từ tận đáy lòng cô không muốn để nhà họ Hoắc có liên quan tới Tiêu Nguyệt, nhưng mà có một vài lúc thật sự sợ cái gì thì cái đó tới.
Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan.”
“Sao vậy anh?”
“Anh muốn hôn em.”
Diệp Ân Tuấn thốt ra lời này, Thẩm Hạ Lan liền ngơ ngác, dường như nghe không hiểu có chuyện gì, kể từ khi biết Tiêu Nguyệt đến nhà họ Hoắc, eq cùng với iq của cô không online.
Đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì,