“Ai?”
Tống Dật Hiên muốn ra tay, lại bị đối phương bịt miệng lại.
“Đừng lên tiếng!”
Giọng nói quen thuộc khiến Tống Dật Hiên hơi sững ra, sau đó dùng cùi trỏ chọt một cái, đối phương bỗng rên khẽ một tiếng, không tự chủ mà thả Tống Dật Hiên ra.
Tống Dật Hiên đột nhiên xoay người lại, trực tiếp đối lấy tay của đối phương, ép đối phương nhìn thẳng mình.
“Diệp Ân Tuấn! Mẹ cái tên khốn nhà anh!”
Anh ta tung một đấm vào mặt của Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn tránh được.
“Cậu điên rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn có hơi tức giận.
“Tôi điên rồi sao? Tôi thấy là anh bị điên rồi. Mẹ nó, anh một mình ở đây tiêu dao khoái lạc, anh có biết Hạ Lan ở nhà lo cho anh cỡ nào không? Anh mở miệng là nói yêu cô ấy, anh yêu cô ấy như này phải không? Anh nếu như không trân trọng cô ấy, anh sớm nên buông tay, để tôi tới lo cho nửa đời sau của cô ấy”
Tống Dật Hiên tuy là vì Diệp Ân Tuấn mà tới, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn không sao, lửa giận của anh ta lập tức dâng lên.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp nói cái gì, cô bé ở đằng sau đột nhiên túm lấy Tống Dật Hiên, sau đó kéo Tống Dật Hiên qua, bản thân lại cản ở trước người Diệp Ân Tuấn.
“Aiya vãi! Con bé này cháu sẽ không phải là có ý với anh ta chứ? Tôi nói cho cháu biết, anh ta có vợ con rồi!”
Lời của Tống Dật Hiên khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi khó coi.
“Cậu nói linh tinh gì thế, cô bé là đứa trẻ của câu lạc bộ bị bắt cóc ra, tôi mấy lần muốn đem cô bé dẫn về Hải Thành, đều không có thành công”
“Anh không thành công? Diệp Ân Tuấn, anh lừa ai chứ? Anh nói, anh có phải cảm thấy nơi này mỹ nữ nhiều, hơn nữa bản thân cũng có tiền, định ở đây phong lưu khoái hoạt mặc kệ sống chết của mẹ con Hạ Lan rồi không? Đừng đem mấy lời anh nói trở nên cao thượng như vậy. Tôi không tin ở nơi này, anh nếu như thật sự muốn đi ra sẽ không đi ra được. Thân thủ của anh ai có thể cản được anh chứ? Cô bé này và anh mới quen nhau bao lâu mà bảo vệ anh như vậy, anh chắc không phải chiếm cô bé rồi chứ?”
Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như thế, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng khó coi, nhưng vẫn chưa kịp để anh nói cái gì làm cái gì, cô bé trực tiếp đi tới, cản vào bàn tay của Tống Dật Hiên, sống chết không buông.
“Aiya mẹ nó, con bé này, cháu thả ra! Fuck! Cháu cầm tinh con chó sao? Cháu đừng quên, vừa rồi là tiểu gia tôi tốn tiền mua cháu, cháu bây giờ là người của tiểu gia! Cháu vậy mà giúp người ngoài tới cần tôi, cháu phản rồi”
Tống Dật Hiên tuy gắt gỏng, nhưng lại không có động thủ với cô bé, nhìn ra được, anh ta là thật lòng kiêng ky sức khỏe của cô bé.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy một màn này, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười. Một Tống Dật Hiên ăn chơi, vậy mà cũng sẽ có ngày bó tay hết cách với một cô bé.
Cô bé cắn có hơi sâu rồi, lúc này mới nhả ra.
Tống Dật Hiên lắc mạnh cổ tay, biểu cảm hung dữ nói: “Nhóc à có tin tôi đổi ý đem cháu ban vào hộp đêm, để cháu cả đời không ra được không?”
Cô bé co rúm người, vẻ mặt sợ hãi đó khiến trái tim của Tống Dật Hiên hơi thắt lại.
Anh ta hình như nhìn thấy mình của lúc nhỏ, cô đơn như thế, bất lực như thế, nếu không phải là Thẩm Hạ Lan lần đó cứu anh ta, có lẽ anh ta thật sự sẽ chọn kết thúc cuộc đời của mình trong đám cháy.
Hiện nay nhìn thấy cô bé, anh ta đột nhiên cảm thấy mình có hơi đáng hận.
Vừa muốn nói cái gì đó, Diệp Ân Tuấn đột nhiên rên một tiếng, cả người khuyu xuống đất, hai tay ôm chặt đầu, biểu cảm rất đau khổ.
“Này, anh làm gì đó? Tôi nói cho anh biết, đừng có ở trước mặt tôi diễn vai yếu đuối, tiểu gia tôi sẽ không quản sống chết của anh đâu”
Tống Dật Hiên hơi nhíu mày, nói chuyện có hơi chua.
Hai bọn họ là tình địch, anh ta có thể đến đây tìm anh đã đủ tốt rồi, còn mong Tống Dật Hiên cho Diệp Ân Tuấn sắc mặt tốt khẩu khí tốt gì đó sao?
Cô bé lại mặt mày căng thẳng, vội quỳ khuyu người xuống muốn mát xa cho Diệp Ân Tuấn, bất lực mình không làm được, cô ta chỉ có thể xoay người lại, ê ê a a khua khua gì đó với Tống Dật Hiên.
“Cháu nói cái gì? Tôi nhìn không hiểu, làm ơn, cháu tìm chỗ nào viết ra cho tôi nhìn được không?”
Tống Dật Hiên thật sự không hiểu ý mà cô bé muốn biểu thị, không những có hơi khẩn trương, mà Diệp Ân Tuấn hình như đang chịu sự đau đớn rất lớn, mồ hôi trên mặt tí tách rơi xuống.
Anh cần môi dưới, dường như dùng toàn bộ sức lực trên người đè nén cái gì đó.
“Diệp Ân Tuấn, anh rốt cuộc bị làm sao thế?”
Tống Dật Hiên cuối cùng nhận ra biểu cảm của Diệp Ân Tuấn không đúng lắm
Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu đó đã dọa Tống Dật Hiên giật mình.
“Fuck! Anh đây là mang kính áp tròng màu à? Đeo từ khi nào thế? Vừa rồi?”
“Diệp Ân Tuấn, anh tỉnh đi! Tôi là Tống Dật Hiên!”
Tống Dật Hiên vốn không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, hiện nay Diệp Ân Tuấn giống như tiêm thuốc kích thích, lực công kích càng bạo lực hơn bình thường, anh ta tránh né không kịp, trực tiếp bị Diệp Ân Tuấn đấm một quyền, cơ thể lảo đảo, cảm thấy vai của anh ta đều sắp vỡ nát.
“Fuck! Sức của anh lớn như vậy sao? Anh uống thuốc tăng lực sao?”
Tống Dật Hiên tuy nói như thế, nhưng cũng cảm giác được trạng thái của Diệp Ân Tuấn hình như thật sự xuất hiện vấn đề, mắt của anh không có tiêu cự gì cả, đơn thừa chỉ là công kích anh ta.
Đây rốt cuộc là sao thế?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân Diệp Ân Tuấn không rời khỏi đây sao, không liên lạc với bên ngoài?
Gô bé ê ê a a nói gì đó ở bên cạnh, biểu cảm rất khẩn trương, nước mắt đều rơi ra rồi, thậm chí cầu cứu với Tống Dật Hiên.
Sắc mặt của Tống Dật Hiên cuối cùng trở nên ngưng trọng.
“Cháu biết anh ta tại sao lại như này không?”
“Vậy cháu lát nữa nói với tôi. Bây giờ tôi toàn lực khống chế anh ta. Công kích của tên này quá mạnh, tôi sợ rằng phải tốn chút sức, cháu bây giờ bảo vệ bản thân đừng để bị thương là được. Tránh qua một bên”
Lời của Tống Dật Hiên vừa dứt, cô bé do dự một chút, có điều vẫn lui sang một bên, vẻ sắc có hơi thấp thỏm.
Thấy cô bé tránh ra, Tống Dật Hiên mới dám ra tay.
Lúc này, anh ta đã liên tiếp bị Diệp Ân Tuấn đánh ba bốn quyền, lực đạo đó khiến xương khớp của anh ta vô cùng đau đớn.
Anh ta đã rất nhiều năm không có nếm thử loại cảm giác đau khổ đơn đớn này.
“Diệp Ân Tuấn, tôi mặc kệ anh bị làm sao, bây giờ anh nghe kỹ cho tôi, vợ của anh Thẩm Hạ Lan còn ở bên ngoài đợi anh. Cơ thể của cô ấy như thế nào anh biết rõ, vì anh cô
ất cả đêm không ngủ, bây giờ em trai của anh Diệp Nam Phương cũng làm khó mẹ con Thẩm Hạ Lan, anh nếu như là một thắng đàn ông, anh dừng lại cho tôi, theo tôi trở về. Tôi mặc kệ anh bị làm sao, anh đến trước mặt Hạ Lan nói mục đích tôi tới đây chính là vì để dẫn anh trở về, anh nghe thấy chưa?”
Tống Dật Hiên vừa tránh né vừa nói, nhưng lời của anh ta đối với Diệp Ân Tuấn mà nói căn bản không có bất cứ sức ảnh hưởng nào.
Diệp Ân Tuấn giống như bị ma nhập vậy, cứ muốn đánh gục Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên chung quy không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, cho dù là dốc hết sức cũng là toàn thân đau nhức.
Tính khí của anh ta cũng dâng lên rồi.
“Mẹ nhà anh! Anh thích ức hiếp người khác phải không? Thật tưởng rằng tôi không đánh lại được anh sao?”
Tống Dật Hiên bỗng cầm cái thùng rác ở một bên, đập vào người của Diệp Ân Tuấn.
Vào lúc này, tiếng cảnh báo vang lên, sắc mặt của cô bé đột nhiên thay đổi
Cô bé cũng mặc kệ Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn còn đang đánh nhau, trực tiếp xông tới, túm tay của Diệp Ân Tuấn chạy.
Diệp Ân Tuấn bây giờ căn bản giống như không quen cô bé, khoảnh khắc tay cô bé đưa tới, anh vòng qua vai xách cô bé ném ra ngoài.
“Nhóc con!”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên đột nhiên thay đổi
Diệp Ân Tuấn lúc này, người lớn bình thường đều không gánh chịu, huống chỉ là một cô bé.
Mặt của Tống Dật Hiên đều trắng bệch, cũng không màng cái khác, trực tiếp lao qua, sau khi cơ thể trượt 100m trên đất, vững vàng tiếp được cô bé.
Cô bé mất hết hồn vía, tưởng mình sẽ bị ngã đến mức mông nở hoa, không ngờ dưới người vô cùng mềm dịu.
Cô bé khẽ nhìn thì nhìn thấy Tống Dật Hiên có hơi nhăn mặt.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đứng dậy! Con bé này, người không lớn, nhìn gầy trơ xương, sao lại nặng như vậy?”
Tống Dật Hiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp chuyển vị trí rồi.
Anh ta hôm nay ra khỏi cửa chắc chắn không xem lịch.
Bị Diệp Ân Tuấn đánh cũng thôi đi, còn bị một cô bé đè, thật là vận con chó mà.
Sắc mặt của cô bé có hơi đỏ ửng, còn chưa đợi cô bé bò dậy, Diệp Ân Tuấn đã túm chân của cô ta lần nữa muốn ném cô bé ra.
Tống Dật Hiên nhìn thấy sự bạo lực của trong đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên bật dậy, trực tiếp tung quyền công kích về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bị tấn công, đột nhiên ném cô bé ra, Tống Dật Hiên một tay tiếp lấy cô bé, nhưng muốn ngăn cản công kích của Diệp Ân Tuấn đã không thể nữa rồi
Trong lúc nguy cấp, Tống Dật Hiên ôm chặt cô bé, đột nhiên xoay người, trực tiếp quay lưng về phía Diệp Ân Tuấn.
Nắm đấm cứng rắn đấm vào sống lưng của anh ta, đau đớn khiến cả người Tống Dật Hiên lảo đảo, lại vẫn ôm chặt cô bé.
Biểu cảm của cô bé có hơi phức tạp, muốn nói cái gì lại không biểu đạt ra được, đáy mắt dần dần xuất hiện nước mắt.
Tống Dật Hiên lại không có thời gian đi nhìn cảm xúc của cô bé, anh ta thấp giọng nói: “Nhân lúc này mau chạy đi. Cháu là người tôi đã mua, người của thành phố ngầm sẽ không làm khó cháu, cầm con
dấu và thẻ thông hành của tôi, ra ngoài trực tiếp đến khách sạn Đế Vương tìm giám đốc sảnh, cô ta sẽ sắp xếp cho cháu về Hải Thành. Nếu như cháu có thể tới Hải Thành thì nghĩ cách tìm Thẩm Hạ Lan, địa chỉ của cô ấy là số 97 đơn vị một toà nhà số ba của đại viện quân khu, nhớ rồi chứ?”
Anh ta nói rất nhanh, trí nhớ của cô bé rất tốt.
“Nhớ kỹ, tìm Thẩm Hạ Lan. Đợi tôi ba ngày, ba ngày sau tôi nếu như chưa có trở về, cháu dẫn Thẩm Hạ Lan tới đây. Cô bé, nhờ vào cháu rồi”
Kiếp này Tống Dật Hiên thế nào cũng không ngờ mình sẽ đem mọi chuyện phó thác cho một cô bé, nhưng bây giờ anh ta thật sự không có lựa chọn vào khác rồi.
Diệp Ân Tuấn quá mạnh rồi, lực công kích này bản thân anh ta đều không tiếp nổi, nếu cô bé vân ở lại đây, anh ta sợ là không ngờ đem cô bé này dẫn đi được.
Chỉ cần cô bé có thể tìm được khách sạn Đế Vương thì cô bé không sao rồi.
Tống Dật Hiên để cô bé xuống, đột nhiên xoay người đối đầu với công kích của Diệp Ân Tuấn, vào lúc này, anh ta gầm lên một tiếng: “Đi! Bây giờ người bên ngoài quá loạn! Cháu mau đi ra! Đi mau!”
Cô bé do dự một lát, nhìn Diệp Ân Tuấn, lại nhìn Tống Dật Hiên, cuối cùng cắn môi xoay người chạy.
Bảo vệ ở bên ngoài đã tới bên này rồi.
Tống Dật Hiên biết, mình tiếp tục ở đây quấn lấy Diệp Ân Tuấn, hai người ai đều không đi được. Nếu như là bản thân anh ta, anh ta cùng lắm có thể xoay người rời đi, nhưng anh ta đã đáp ứng Thẩm Hạ Lan, sẽ đem Diệp Ân Tuấn an toàn tới bên cạnh cô, hiện nay Diệp Ân Tuấn rõ ràng xảy ra vấn đề, rời khỏi như này anh ta bất luận như nào cũng không làm được.
Vào lúc này, động tác của Diệp Ân Tuấn đột khựng lại, con ngươi màu đỏ đó cũng ít nhiều dịu đi, anh muốn khống chế mình, lại có hơi không có sức, năm đấm đó khi công kích về phía Tống Dật Hiên, giữa ngón tay không biết từ khi nào nhiều thêm ba lưỡi dao sắc bén.
Ánh sáng lạnh lẽo kích thích vào mắt của Tống Dật Hiên, anh ta đã không thể lui được nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn dao của Diệp Ân Tuấn hướng với lồng ngực của mình.