*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xong rồi!
Tống Dật Hiên anh ta một đời phong lưu khoái hoạt, không ngờ cuối cùng sẽ chết nơi dơ bẩn không bao nhiêu người biết này.
Lúc Tống Dật Hiên tuyệt vọng nhìn con dao đâm về phía lồng ngực của mình, không khỏi cảm khái một tiếng.
Khi con dao chạm vào áo của Tống Dật Hiên, mắt thấy sắp đâm rách áo đâm vào lồng ngực của anh ta, con dao bỗng dừng lại.
Anh ta hơi sững ra, đột nhiên ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn rất đau khổ nhìn anh ta, giống như ẩn nhẫn rất vất vả.
“Đi!”
Giọng của Tống Dật Hiên mang theo tia khàn đặc.
“Anh và tôi cùng đi! Tôi đã đáp ứng Hạ Lan, tôi phải mang anh trở về.”
Nói rồi anh ta vội túm lấy tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt đầu của mình, thấp giọng nói: “Tôi bây giờ không đi được, ra ngoài cũng không được, cậu đi trước. Đi!”
“Không được! Tôi mặc kệ anh bị làm sao, tôi bắt buộc phải dẫn anh rời khỏi, anh yên tâm, bên ngoài có Tô Nam, mặc kệ anh bị gì, anh ta đều có cách chữa khỏi cho anh. Anh đi theo tôi trước, Hạ Lan không đợi được nữa rồi. Anh đều không biết, thằng em trai khốn nạn đó của anh đã làm cái gì đâu.”
Khi Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn đang lôi kéo, bảo vệ xung quanh cuối cùng đã tới.
“Đánh bại bọn họ trước rồi nói tiếp.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên giãy thoát khỏi Tống Dật Hiên, công kích về những người kia.
Tống Dật Hiên cũng không dám chần chừ, cùng Diệp Ân Tuấn bắt đầu công kích.
Cô bé không màng tất cả chạy ra ngoài, trên đường gặp phải bảo vệ, khi muốn ngăn cản cô bé, cô bé rút ra thẻ thông hành mà Tống Dật Hiên cho cô bé.
Bảo vệ nhìn thấy, sau đó để cô bé rời khỏi.
Cô bé cũng không dám chậm trễ, biết rõ bọn họ là tới chỗ của Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn, bước chân của cô bé chỉ hơi dừng lại, sau đó liếc nhìn, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
“Mau! Cản con bé đó lại! Đừng để nó chạy!”
Không biết là ai hô lên một tiếng, cô bé bị dọa co chân mà chạy.
Không thể để bọn họ bắt được!
Tuyệt đối không thể.
Có lẽ là đến nơi này quen thuộc nơi này, cô bé quen lối quen đường, giống như một con cá trạch lượn qua lượn lại.
Bảo vệ nhằm vào cô bé, cô bé cũng có một bộ kỹ năng chạy trốn, tuy mỗi lần đều suýt nữa bị bắt, nhưng đều có tránh được.
Mắt thấy cửa lớn ở trước mắt, cô bé có chút vui mừng, đối phương đã bắt đầu đóng cửa an ninh rồi.
Sắc mặt của cô bé đột nhiên thay đổi.
Chỉ cần cánh cổng hạ xuống, cô bé cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không ra được, với cả Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên còn đang đợi cô bé.
Cô bé cắn răng, dùng toàn bộ sức lực trên người, lao thẳng tới, khoảnh khắc cánh cổng hạ xuống thì cô ta lăn trên mặt đất, trực tiếp lăn ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cánh cổng đã ngăn cách bảo vệ và cô bé ở hai nơi.
Cô bé nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, hít sâu một hơi.
Cô cuối cùng cũng tự do rồi!
, bị bảo vệ trực tiếp túm tóc.
“Nhóc thật sự thiếu đòn có phải không?”
Bảo vệ tức giận vội vàng nhấc tay.
Cô bé vội ôm lấy đầu của mình, thà bị đành cũng muốn xông vào trong.
Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Làm cái gì vậy?”
“Quản lí Vương!”
Khi bảo vệ nhìn thấy người tới, đột nhiên rất cung kính, cũng vì thế mà buông cô bé ra.
Cô bé nhìn người tới này, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“Có chuyện gì?”
Quản lí Vương liếc nhìn cô bé, không có quá để ý.
Bảo vệ vội nói: “Quản lí Vương, đứa trẻ ăn mày này là một người câm, còn cứ muốn xông vào trong, tôi đây không phải là đang đuổi nó đi sao.”
“Ồ, mau đuổi đi đi, nơi này của chúng ta người qua người lại, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn.”
Quản lí Vương nói xong thì đi vào trong.
Cô bé lúc này bỗng kéo góc của quản lí Vương, ê ê a a muốn biểu đạt cái gì đó.
Quản lí Vương hơi nhíu mày.
Trên người cô ta đều là quần áo của thương hiệu nổi tiếng, hơn nữa đều là phiên bản giới hạn, hiện nay bị cái tay bẩn thỉu của cô bé túm, không khỏi có hơi tức giận, có điều tu dưỡng tốt khiến cô ta không có nổi giận ở đó.
“Em gái nhỏ, em đây là làm cái gì? Bộ quần áo này của tôi, cho dù bán em đi em cũng không mua nổi, mau buông tay!”
Quản lí Vương tuy không có nổi giận ở đây, nhưng lời nói ra lại có hơi chói tai.
Cô bé có hơi tự ti nhìn tay của mình, muốn buông tay ra, nhưng nghĩ tới lời giao phó của Tống Dật Hiên, không khỏi túm càng chặt.
Cô bé đột nhớ tới, cô bé có thẻ thông hành của Tống Dật Hiên, tuy không thể biểu đạt rõ ràng, nhưng chắc có thể khiến người phụ nữ trước mắt biết mình là người của Tống Dật Hiên?
Nghĩ đến đây, cô bé vội lấy ra thẻ thông hành mà Tống Dật Hiên cho cô bé.
“Thứ gì vậy?”
Quản lí Vương có hơi chán ghét, có điều nhìn thứ này không giống là thứ một người bình thường có được, không khỏi khựng lại.
Cô bé rúi chiếc thẻ thông hành vào trong tay cô ta.
Quản lí Vương liếc nhìn, khi nhìn thấy tên của Tống Dật Hiên bỗng sững ra.
“Cậu Tống? Thứ này của em từ đâu ra?”
Cô bé nhìn thấy quản lí Vương để tâm như thế, không khỏi thở phào, cô bé làm thế tay với quản lí Vương, quản lí Vương lại nhìn không hiểu.
“Aiya, em đừng ê ê a a khua khua tay với tôi, em theo tôi vào trong, chỗ tôi có giấy bút, em biết chữ không?”
Cô bé gật đầu.
Quản lí Vương dẫn cô bé đi vào khách sạn, kêu người đưa giấy bút cho cô bé.
Cô bé viết nguệch ngoạc trên giấy, cô bé muốn tìm quản lí sảnh.
“Tôi chính là quản lí sảnh Vương Phi Phi. Là cậu Tống bảo em tới tìm tôi sao?”
Vương Phi Phi vội mở miệng, thần sắc lộ vẻ lo lắng.
Cô bé vội gật đầu.
Vương Phi Phi tiếp tục hỏi:
“Cậu Tống ở đâu?”
“Thành phố ngầm!”
Khi hai chữ này của cô bé viết ra, sắc mặt của Vương Phi Phi lập
tức thay đổi.
“Thành phố ngầm? Cậu Tống tới thành phố ngầm làm cái gì? Tôi dẫn người qua đó!”
Nói rồi, Vương Phi Phi muốn đứng dậy, lại bị cô bé kéo lại, cô bé khẩn trương viết trên giấy: “Cậu Tống nói bảo chị đưa em về Hải Thành, đi tìm một người phụ nữ tên Thẩm Hạ Lan. Nếu như ba ngày sau chú ấy chưa trở về, bảo em dẫn Thẩm Hạ Lan tới tìm chú ấy.”
Vương Phi Phi sau khi đọc xong, sắc mặt có hơi khó coi.
“Thẩm Hạ Lan? Niềm vui mới của anh ấy?”
Cô bé có hơi mê mang.
Liên quan tới Tống Dật Hiên, cô bé không biết gì cả, hiện nay nghe thấy Vương Phi Phi hỏi như vậy, tự nhiên không biết nên trả lời như nào.
Vương Phi Phi nhìn cô bé, lạnh lùng nói: “Anh ấy vậy mà bảo em tìm tôi, bảo tôi giúp em đi tìm người phụ nữ khác, thật là thú vị. Được rồi, tôi cũng biết em là người của anh ấy rồi, tôi sẽ kêu người dẫn em về phòng tắm rửa, thay quần áo, sau đó tôi sẽ sắp xếp tiếp.”
Cô bé nghe tới đây, bỗng thở phào một hơi.
Chỉ cần Vương Phi Phi chịu giúp, Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên chắc đều sẽ không sao nhỉ?
Cô bé được người khác dẫn vào một căn phòng, nơi này rất xa hoa, là nơi cả đời này cô bé chưa từng thấy. Cô bé chưa từng nghĩ mình có một ngày sẽ bước vào trong khách sạn như này, có điều cô bé lại rất là điềm nhiên, sau khi kinh ngạc thì quy củ đi vào phòng tắm, tắm rửa cho mình.
Nhân viên phục vụ đưa quần áo tới, cô bé sau khi thay lên, nhân viên phục vụ mới phát hiện cô bé lớn lên khá xinh xắn.
“Quản lí Vương nói em cả đường tới đây khả năng đã mệt rồi, bảo em ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi một lát.”
Nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, cô bé vội viết trên giấy: “Em muốn nhanh chóng về Hải Thành.”
“Quản lí Vương nói rồi, em ăn xong đồ ăn trước, cô ấy đã đang sắp xếp rồi, em đừng vội.”
Nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, cô bé lúc này mới thở phào.
Cô bé quả thật là đói rồi, hiện nay nhìn thấy đồ ăn phong phú trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhân viên phục vụ có hơi khinh thường nói: “Mau ăn đi, ăn xong thì lên đường.”
Cô bé gật đầu, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Thời gian ăn một bữa cơm không lâu, cô bé lại cảm thấy đầu óc có hơi choáng.
Cô bé bỗng muốn đứng dậy, nhưng lại lảo đảo, trực tiếp ngã ra sàn.
Nhân viên phục vụ cười lạnh nói: “Thật sự tưởng quản lí Vương thích mày như vậy sao, cho mày quần áo đẹp và đồ ăn ngon như vậy sao? Mày khả năng không biết quản lí Vương là ai nhỉ? Cô ta chính là người phụ nữ của cậu Tống! Tương lai muốn làm bà Tống. Mày vậy mà giúp cậu Tống đưa tin cho người phụ nữ khác, mày tưởng quản lí Vương sẽ đồng ý?”
Cô bé muốn đứng dậy, viết cái gì đó, lại bị nhân viên phục vụ trực tiếp giật mấy giấy bút.
“Mày cũng đừng viết gì nữa, một đứa câm mà thôi, thật sự là trung thành với cậu Tống, đáng tiếc mày lớn lên quá xinh đẹp rồi, ở bên cạnh cậu Tống sớm muộn sẽ là một mối họa, quản lí Vương nói rồi, bữa cơm này sau khi ăn xong thì tiễn mày lên đường. Đương nhiên không phải là về Hải Thành, mà ném mày xuống biển. Nơi này là nơi không ai quản lý, sống hay chết phải xem tạo hóa của chính mày rồi.”
Lời của nhân viên phục vụ vừa nói xong, cô bé cảm thấy thể lực cạn kiệt, trực tiếp ngất đi.
Không!
Cô bé không thể chết!
Cô bé còn chưa làm được chuyện mà Tống Dật Hiên giao phó.
Cô bé muốn giãy giụa, nhưng bất lực vì tác dụng của thuốc quá mạnh, cô bé thế nào cũng không giãy giụa không ra, trước mắt tối đen rơi vài hôn mê.
Nhân viên phục vụ vác cô bé trên vai, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Ở trên hành lang, Vương Phi Phi châm một điếu thuốc, bộ móng tay rất đẹp đó lộ ra vẻ đố kỵ.
“Xử lý sạch sẽ, tôi không hy vọng người khác tra tới người tôi.”
“Được, quản lí Vương, có điều trở về cậu Tống hỏi…”
“Vậy thì nói không có thấy cô bé nào cả. Cậu Tống sẽ không nghi ngờ tôi.”
Đáy mắt của Vương Phi Phi vụt qua một tia hung ác.
Cô ta tuyệt đối không cho phép người khác có cơ hội ngồi lên vị trí bà Tống. Cô ta ở bên Tống Dật Hiên nhiều năm như vậy, vì Tống Dật Hiên cô ta từ bỏ tất cả, sao có thể bị một cô bé câm phá hỏng mọi nỗ lựa nhiều năm của mình chứ?