CHƯƠNG 598: BỞI VÌ ANH LÀ DIỆP ÂN TUẤN
“Diệp Tranh!”
Thẩm Hạ Lan gấp gáp, vội vàng đi lên, đáng tiếc lại bị Hoắc Chấn Hiên kéo lại.
“Ông thả tôi ra! Cậu bé té xỉu không thấy sao?”
Thẩm Hạ Lan không có một chút hảo cảm nào với Hoắc Chấn Hiên cả.
Vì sao dáng dấp của người này lại giống với cha của cô chứ?
Vì sao?
Đáng tiếc Hoắc Chấn Hiên không có chút quan tâm nào với sự thù hận của cô.
Trong nháy mắt Phương Ngôn nhìn thấy Diệp Tranh té xỉu, lấy toàn bộ sức lực chạy về phía Diệp Tranh, lại bị người Khôn Gia bắt được lần nữa khi cách cậu bé chưa đến một thước.
“Thả tôi ra! Đó là con trai của tôi! Khôn, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì không hay, tôi và anh không xong đâu.”
Giờ khắc này, Phương Ngôn phảng phất chính là Diệp Nam Phương.
Từ khi Thẩm Hạ Lan nói về Diệp Tranh kia trở đi, Phương Ngôn đã cảm thấy hổ thẹn với đứa bé này. Đúng vậy, ân oán của người lớn, tại sao phải áp đặt lên trên người của một đứa trẻ?
Đứa trẻ mới bốn tuổi!
Ngây thơ như vậy, hoạt bát đáng yêu như vậy, thậm chí ngọt ngào kêu anh ta là ba, mặc kệ anh ta đối xử với cậu bé như thế nào, Diệp Tranh luôn luôn kính sợ và không muốn xa rời anh ta như thế.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy trong mắt Phương Ngôn là sự lo lắng thật tâm cho Diệp Tranh, sự tức giận ở trong lòng mới ít hơn một chút.
“Khôn, nếu như cháu tôi có bất cứ chuyện gì, ông sẽ biết hậu quả.”
Diệp Ân Tuấn không nhúc nhích, nhưng lời nói ra có lực rung động tuyệt đối.
Khôn cười nói: “Sếp Diệp, anh yên tâm đi, cậu chủ nhỏ là đồ đệ của Diêm Vương Sống, cũng là cháu trai bảo bối của anh, chắc chắn tôi sẽ không để cậu bé xảy ra chuyện gì. Người tới, mang cậu bé đến chỗ Diêm Vương Sống để trị liệu, không được có bất kỳ sai lầm nào.”
Bọn thủ hạ nghe được Khôn nói như vậy, vội vàng mang Diệp Tranh đi.
Ánh mắt Phương Ngôn vẫn luôn đi theo Diệp Tranh, nếu như có thể, anh ta thật sự rất muốn làm một người cha có chức trách, đi cùng với Diệp Tranh, xem vì sao cậu bé lại té xỉu, thế nhưng…
Anh ta quay đầu, nhìn về phía Hoắc Chấn Hiên, trong ánh mắt lóe lên sự hận thù cùng sát ý.
Diệp Ân Tuấn cũng không có bỏ qua ánh mắt của Phương Ngôn.
Phương Ngôn cùng Hoắc Chấn Hiên có thù oán?
Chẳng lẽ anh ta làm ra hết thảy cũng là vì muốn Hoắc Chấn Hiên xuất hiện?
Đầu óc Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tự hỏi, lại nghe được Khôn nói: “Sếp Diệp, anh đã nhìn ra thành ý của tôi, đúng không? Hiện tại có thể đưa bản thiết kế cùng hợp đồng trao quyền cho tôi sao?”
“Được, ông cũng không làm ra sóng gió gì được, thứ ông muốn, tôi cho, nhưng tốt nhất phải cam đoan người của tôi an toàn, nếu không…”
“Anh yên tâm, chúng tôi chỉ là cầu tài, không cầu mệnh.”
Lời của Khôn khiến cho Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.
Anh nhìn về phía Hoắc Chấn Hiên, mặc dù không biết Hoắc Chấn Hiên vì sao còn sống, cũng không biết Phương Ngôn và Hoắc Chấn Hiên có ân oán gì, nhưng dựa vào việc ông ta là chú của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nói: “thật sự khiến cho nhà họ Hoắc mất mặt. Thả cháu gái của mày ra!”
“Tôi chưa từng nghĩ tới thương tổn cháu gái tôi.”
Hoắc Chấn Hiên cười nhạt một tiếng, trực tiếp thả Thẩm Hạ Lan.
Trong nháy mắt Thẩm Hạ Lan đạt được tự do , trực tiếp giơ chân lên, đá một cước vào trên bàn chân của Hoắc Chấn Hiên.
“Ông thực sự không phải là thứ tốt đẹp gì! Tôi hận ông đến chết. Nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện không có loại người thân như ông.”
Một cước này của cô không hề làm bộ.
Hoắc Chấn Hiên đau đến mức khẽ nhíu mày, kém chút nữa đã kêu rên lên tiếng.
Hắn ta nhìn cô gái trước mắt này, cô gái này chính là cháu gái của hắn ta, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười cùng vui vẻ.
Anh trai đã có người kế nghiệp!
Tính tình này, thật sự là không có chút mập mờ nào cả.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên cười, Thẩm Hạ Lan càng tức giận hơn.
“Hạ Lan, qua đây!”
Diệp Ân Tuấn sợ Hoắc Chấn Hiên còn có chiêu trò gì, vội vàng gọi Thẩm Hạ Lan qua.
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Ngôn một chút, ánh mắt Phương Ngôn nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Hiên.
Cô biết, căn bản là cô không ngăn cản được Phương Ngôn, có lẽ Phương Ngôn bị bọn họ bắt là cố ý, chính là muốn tới gần Hoắc Chấn Hiên?
Ý nghĩ như vậy đến quá mức đột ngột, đến mức Thẩm Hạ Lan còn chưa nghĩ rõ ràng, đã bị Diệp Ân Tuấn kéo đến sau lưng.
“Có bị thương chỗ nào hay không? Thân thể còn ổn sao?”
Diệp Ân Tuấn sốt ruột hỏi, cấp dưới đã đưa bản thiết kế cùng hợp đồng trao quyền cho Khôn.
Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Ân Tuấn lại: “Nhanh ngăn cản Phương Ngôn, đừng để anh ta làm chuyện đó!’
“Cái gì? Ai?”
Diệp Ân Tuấn căn bản cũng không rõ ràng thân phận của Phương Ngôn, cho nên khi Thẩm Hạ Lan nói ra cái tên này, anh trực tiếp ngây ra một lúc.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong nháy mắt người của Khôn buông Phương Ngôn ra, Phương Ngôn hướng thẳng đến phía Hoắc Chấn Hiên.
“Hoắc Chấn Hiên, tao muốn mày phải đền mạng!”
Anh ta liều lĩnh như thế, thậm chí một cước đá bay người ở trước mặt, con dao giấu trong ống tay áo trực tiếp phóng ta, thẳng tắp hướng phía chính diện Hoắc Chấn Hiên.
“Đừng! Phương Ngôn!”
Thẩm Hạ Lan không kịp giải thích, chỉ muốn ngăn cản, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy.
“Em làm gì vậy?”
“Nhanh ngăn anh ta lại! Anh ta không thể chết ! Anh suy nghĩ đến Diệp Tranh đi!”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhìn Diệp Ân Tuấn.
Vừa rồi cô gọi anh ta là gì?
Phương Ngôn?
Đến cả anh cũng không biết thân phận của người này, thế mà Thẩm Hạ Lan lại biết. Hơn nữa là do người này ép buộc Thẩm Hạ Lan, kết quả cô lại cầu xin tha thứ cho người này?
Vì sao?
Đến cùng giữa cô và anh ta có điều gì?
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi, đáng tiếc hiện tại Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn thấy.
“Nhanh lên, Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan không tránh thoát, chỉ có thể xin giúp đỡ Diệp Ân Tuấn, lại phát hiện sắc mặt Diệp Ân Tuấn hết sức khó coi.
“Phương Ngôn? Em biết anh ta không phải là Nam Phương?”
Câu hỏi này có nhiều ẩn ý, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy gáy có chút phát lạnh.
Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Không phải như anh nghĩ, sau này em sẽ giải thích với anh, được không, hiện tại trước hết ngăn cản anh ta lại. Anh ta muốn giết Hoắc Chấn Hiên!”
“Tại sao phải giết Hoắc Chấn Hiên?”
Vấn đề này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Vì sao?
Chẳng lẽ phải nói cho anh biết ở đây, bởi vì Hoắc Chấn Hiên giết em trai ruột Diệp Nam Phương của anh sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngây người, Phương Ngôn đã giao thủ cùng Hoắc Chấn Hiên.
Vừa rồi những người khống chế Phương Ngôn dễ như trở bàn tay đều trợn tròn mắt, bởi vì Phương Ngôn đánh nhau với Hoắc Chấn Hiên, thân thủ kia tuyệt đối không phải là người
Giờ khắc này Thẩm Hạ Lan cũng minh bạch, quả nhiên giống như suy nghĩ của cô, mới vừa rồi Phương Ngôn cố ý!
Khôn cách Hoắc Chấn Hiên rất gần, chỉ bắt ông ta lại, Phương Ngôn mới có cơ hội giết Hoắc Chấn Hiên.
“Đừng!”
Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản lần nữa, đáng tiếc Diệp Ân Tuấn gắt gao kéo cô lại.
“Em rất quan tâm anh ta? Em biết anh ta là ai?”
“Em biết, Diệp Ân Tuấn, xin anh, thật sự xin anh, đừng để anh ta xảy ra chuyện.”
Thẩm Hạ Lan càng nói như vậy, sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng là khó coi.
Ngay lúc này, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ném Phương Ngôn ngã văng qua vai.
Đối với Phương Ngôn mà nói, thân thủ của Hoắc Chấn Hiên vẫn rất không tệ.
Sau khi Phương Ngôn ngã xuống đất, căn bản không quan tâm đến đau đớn của mình, bỗng nhiên móc một con dao ra một lần nữa, đâm về phía ngực của Hoắc Chấn Hiên.
“Ngài Hoắc!”
Khôn thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, vội vàng móc súng ra, bắn một phát về phía Phương Ngôn.
“Không!”
Thẩm Hạ Lan trơ mắt nhìn Phương Ngôn ngã xuống, máu đỏ tươi khiến mắt của cô đỏ lên.
Anh ta cười.
Nhìn xem con dao cắm vào ngực của Hoắc Chấn Hiên, Phương Ngôn rốt cuộc cười.
Anh ta đã báo thù cho Diệp Nam Phương!
Anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ, sứ mạng của anh ta cũng kết thúc.
Bầu trời xanh như vậy, xanh đến mức khiến anh ta nhớ đến lần đầu tiên gặp Diệp Nam Phương.
Cả người Thẩm Hạ Lan mềm nhũn ở trong ngực Diệp Ân Tuấn, cô dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói: “Anh ta tên là Phương Ngôn, là anh em với Nam Phương. Anh ta chỉnh dung trở lại nhà họ Diệp, chính là vì báo thù cho Nam Phương, bởi vì Hoắc Chấn Hiên giết Nam Phương. Nhà họ Diệp tìm năm năm, không tìm thấy Hoắc Chấn Hiên, chỉ có thể dùng thân phận của Nam Phương để dụ người xuất hiện. Diệp Ân Tuấn, anh ta là vì em trai anh. Em muốn anh ta sống, là vì Diệp Tranh. Nhỡ đâu Diệp Tranh tỉnh lại, chúng ta cho đứa bé một người cha ở đâu? Chúng ta nợ đứa bé kia rất nhiều.”
Cả người Diệp Ân Tuấn đều ngây ngẩn.
“Em nói cái gì?”
“Hiện tại cứu còn kịp không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn đột nhiên giật mình tỉnh lại.
“Nhanh! Đưa đi bệnh viện!”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp đánh thức Khôn.
“Đúng đúng đúng! Đưa đi bệnh viện, y thuật của Diêm Vương Sống rất cao, đưa đi bệnh viện cứu giúp.”
Người của Khôn đỡ Hoắc Chấn Hiên lên, người của Diệp Ân Tuấn đỡ Phương Ngôn, cùng chạy đến bệnh viện của Diêm Vương Sống.
Thời điểm Phương Ngôn đi qua bên người Diệp Ân Tuấn, nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, anh ta thấp giọng nói: “Nam Phương bảo tôi nói với anh, có người anh trai như anh vậy, thật tốt.”
Con ngươi Diệp Ân Tuấn đột nhiên nắm chặt, một chất lỏng ấm áp dâng lên.
“Đừng nói chuyện! Cố gắng chống đỡ cho tôi, tôi chẳng cần biết anh là ai, từ giờ trở đi anh chính là em trai Diệp Nam Phương của tôi, anh còn có con trai đang chờ anh. Nếu như anh dám chết, tôi sẽ thực sự mặc kệ Diệp Tranh.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cho Phương Ngôn nở nụ cười.
Anh ta nói: “anh sẽ không, bởi vì anh là Diệp Ân Tuấn, bởi vì cậu bé là con trai của Nam Phương.”
Nói xong, Phương Ngôn liền nhắm mắt lại.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, đau đến mức không chịu nổi.
“Nói cho Diêm Vương Sống, trước tiên cứu Nam Phương!”
Lời của Diệp Ân Tuấn để Khôn nghe được.
Hiện tại ông ta không để ý tới thân phận của Diệp Ân Tuấn, cùng quan hệ hợp tác với Diệp Ân Tuấn, so sánh với Diệp Ân Tuấn mà nói, Hoắc Chấn Hiên quan trọng hơn đối với ông ta.
Khôn nháy mắt, lập tức có người đi ra, ngăn cản Phương Ngôn đi lên.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
“Không muốn chết thì cút đi!”
Đầu của anh đang kêu ong ong, thậm chí có chút đau.
Anh biết, thần kinh của mình đã đau nhức đến mức thắt lại.
Đáng tiếc, anh không có thuốc.
Người của Khôn căn bản không nghe lời Diệp Ân Tuấn.
Giờ khắc này, Diệp Ân Tuấn đẩy Thẩm Hạ Lan trong ngực về phía cấp dưới, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn đợi.”
Nói xong, anh bỗng nhiên ra tay, trực tiếp đá về phía những người kia.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị đẩy ra, nhìn xem Diệp Ân Tuấn đang đánh đấu, cô đột nhiên nhớ tới lời Phương Ngôn đã từng nói.
Anh nói, trong cuộc hôn nhân và tình yêu này, cô quá hèn mọn, hoàn toàn đánh mất chính mình.”
Đúng vậy, cô cũng có thân thủ, cũng không phải là người phụ nữ yếu đuối, thế nhưng lúc này, phản ứng đầu tiên của Diệp Ân Tuấn chính là để cho người ta bảo vệ cô.
Con ngươi Thẩm Hạ Lan trầm đi mấy phần.
Cô lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Cấp dưới đương nhiên không dám không nghe lời của Thẩm Hạ Lan, vội vàng buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan nhìn Khôn cách đó không xa, trấn định nói: “Gọi điện thoại cho Diêm Vương Sống, để bà ấy chuẩn bị xong công cụ giải phẫu, ngay lập tức cứu Nam Phương, bằng không mà nói, tôi sẽ mang Diệp Tranh về, tất cả lời nói trước kia cũng không tính toán nữa, Các người mang theo Nam Phương đi từ một bên khác, bên này có tôi và Sếp Diệp ứng phó.”
Nói xong, cô trực tiếp cởi áo khoác mà Phương Ngôn cho cô, tung người một cái tiến lên, trực tiếp đánh ngã người bên cạnh Diệp Ân Tuấn văng ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Em cũng không phải là một người phụ nữ chỉ đứng ở phía sau anh để anh bảo vệ!”
Đúng lúc này, cô đột nhiên kinh hô một tiếng, trái tim đột nhiên dâng lên cổ họng.