CHƯƠNG 599: TÔI KHÔNG CỨU NỔI ANH TA
“Cẩn thận!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Ân Tuấn, cầm lấy vòi chữa cháy nện thẳng vào đầu anh
Còn Diệp Ân Tuấn thì lại có vẻ như không ổn lắm, người chảy đầy mồ hôi, người lại cứng đờ.
Trong lúc cấp bách, Thẩm Hạ Lan liền bắt lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn kéo về phía này, đồng thời đá về phía tên kia, tiếc là lại có tên khác cũng nện vòi chữa cháy về phía này.
Đầu Diệp Ân Tuấn rất đau, hình ảnh trước mắt cũng mờ hẳn đi, anh cố muốn nhìn rõ, nhưng dù có cố đến mấy cũng không được.
Thẩm Hạ Lan không lo nổi chuyện đó, chỉ lo bảo vệ anh khỏi công kích, nhưng một chọi bốn nên rất chật vật, tránh được người bên này thì lại gặp người phía khác.
Đột nhiên một cái vòi chữa cháy nên mạnh vào tay cô.
Một tiếng “Bốp”, Thẩm Hạ Lan vô cùng đau, nhưng chỉ có thể nhịn mà nhanh chóng phản đòn, nhưng cánh tay phải bắt đầu có cảm giác tê liệt khó cử động.
Diệp Ân Tuấn dần tỉnh táo lại, thấy cảnh này, trong lòng anh liền thấy hốt hoảng.
“Hạ Lan!”
Anh liền tiến lên, đá bay hai tên kia, ôm Hạ Lan vào ngực mình.
“Sao rồi?”
“Em không sao. Đi thôi!”
Thẩm Hạ Lan cố nhịn đau, liền nói.
Trán cô chảy đầy mồ hôi, mặt cũng tái nhợt đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn đám người trước mặt, cảm thấy rất muốn giết người, cảm giác đó cứ quanh quẩn trong ngực, chỉ muốn đốt nơi này thành tro tàn.
“Sếp Diệp, mợ chủ.”
Ngay thời khắc mấu chốt này, Tống Đình liền mang người tới.
“Sao cậu lại ở đây? Tôi bảo cậu đến Hải Thành cơ mà?”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm Tống Đình đáng lẽ nên ở đâu, cô phát hiện cơ thể Diệp Ân Tuấn không ổn, nên kéo anh lại nói với Tống Đình: “Tống Đình, cậu xử lý chuyện còn lại đi, tôi đưa Ân Tuấn đi bệnh viện trước.”
“Được.”
Tống Đình gật đầu
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó, nhưng cơn đau lại kéo đến.
Anh muốn nhìn xuống, nhưng không nhịn nổi mà kêu lên, còn nhỡ tay siết chặt Thẩm Hạ Lan
“Anh đau ở đâu sao?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng không rảnh bận tâm đến cánh tay bị thương của cô.
Diệp Ân Tuấn định nói không sao, nhưng anh đã đau đến không nhịn nổi, chỉ có thể nói: “Anh không sao, em không cần lo cho anh.”
“Đã đau như vậy, còn nói không sao? Đã thành như vậy, còn muốn em đi trước? Nếu em đi rồi, anh phải làm sao? Diệp Ân Tuấn, có phải anh cảm thấy bản thân nên gánh vác hết tất cả, phải bảo vệ tất cả mọi người?”
Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng cũng biết giờ có nói cũng không được gì.
“Đi theo em!”
Cô nắm tay Diệp Ân Tuấn kéo đến bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn giờ giống hệt trẻ con, giao bản thân cho Thẩm Hạ Lan, dù nghe Hạ Lan càm ràm nhưng lại cảm thấy tâm trạng rất vui, thấy cơn đau cũng giảm bớt.
“Mỗi lần có chuyện gì anh đều tự gánh vác, anh cảm thấy những người bên cạnh đều vô dụng cả sao? Năm năm trước cũng vậy, sớm nói con của Sở Anh Lạc không phải là của anh, em sẽ đau lòng như vậy sao? Sẽ để người có ý xấu gây ra chuyện như vậy với em sao? Vẫn chưa rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước, bây giờ vẫn muốn tự mình gánh vác, anh nghĩ bản thân làm bằng sắt sao?”
Thẩm Hạ Lan càng nói càng tức.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo cô lại.
Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn lại đau, liền quay lại nhìn anh.
“Sao vậy? Đau chỗ nào sao?”
Cô vừa nói hết câu, anh đã chặn miệng cô lại.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên, rồi lại thở dài một hơi, vuốt nhẹ tóc Diệp Ân Tuấn như dỗ dành trẻ con.
Diệp Ân Tuấn dựa vào vai cô, nói: “Em biết không, lúc thấy em xin tha cho tên kia, anh đã rất muốn giết người.”
“Anh ta là vì em trai anh, còn em là vì Diệp Tranh.”
Thẩm Hạ Lan không muốn nhắc đến chuyện này, vì sẽ liên lụy đến Hoắc Chấn Hiên
Cho dù cô không thừa nhận mình là người nhà họ Hoắc, nhưng có những việc không phải bản thân không thừa nhận thì sẽ là không phải.
Thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan chùng xuống, Diệp Ân Tuấn xoay mặt cô lại đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu nói: “Em là em, Hoắc Chấn Hiên là Hoắc Chấn Hiên, anh sẽ không vì anh ta mà đối xử với em khác đi. Em đừng cảm thấy nặng nề.”
Thẩm Hạ Lan ngây người một lmộ, vội nhìn về hướng khác: “Em không có.”
“Cô gái khẩu thị tâm phi. Em chỉ cần nhớ, cho dù có chuyện gì, cho dù bất cứ lúc nào, em vẫn là vợ yêu của Diệp Ân Tuấn anh là được.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn liền dựa vào Thẩm Hạ Lan, nói: “Anh không gượng nổi nữa rồi.”
“Gì cơ?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp định thần lại, thì đã thấy Diệp Ân Tuấn dựa hẳn vào người cô, trọng lượng cả người đều đặt lên người cô.
Cánh tay của cô bị đè lên rất đau, nhưng Diệp Ân Tuấn đã ngất đi rồi, cũng không còn cách nào.
Anh là một người đàn ông có nghị lực rất vững, nhưng lúc này cũng phải ngất đi là đủ biết đang đau đến mức nào.
Thẩm Hạ Lan rất đau lòng, cũng dám trì hoãn nữa, cũng không để ý cánh tay bị thương của mình, liền kéo Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện của Diêm Vương Sống.
Tại cửa bệnh viện, người bên Diệp Ân Tuấn và người Khôn gia đứng hai bên riêng biệt.
Người Khôn gia bị Diêm Vương Sống chặn bên ngoài không cho vào.
Bởi vì người Khôn gia đã được dặn trước, là không được xung đột với Diêm Vương Sống.
Sau khi Phương Ngôn vào viện, thì lập tức được chuyển đến phòng cấp cứu.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan mang Diệp Ân Tuấn đến, bọn họ thấy hai người thì gật đầu chào, Thẩm Hạ Lan chỉ đành đáp lại.
Cô chỉ nhìn lướt qua người Khôn gia, định nhẹ nhàng khuyên Diệp Ân Tuấn nhập viện, thì liền nghe bọn họ nói: “Bà Diệp, dù sao Ngài Hoắc cũng là chú của cô, chẳng lẽ cô thật sự thấy chết không cứu?”
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại, nói rõ từng chữ: “Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc, sống chết không liên quan đến
Cô nhìn chằm chằm Hoắc Chấn Hiên.
Sắc mặt Hoắc Chấn Hiên tái nhợt, nhưng đáy mắt thì ẩn chứa ý cười kỳ dị, Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn nổi biểu cảm kỳ lạ như vậy.
Cô vội kéo Diệp Ân Tuấn vào bên trong, thì lại nghe Hoắc Chấn Hiên nói: “Mau mang bảo bối của cháu đi chữa trị đi, để lại di chứng thì sẽ phiền toái đấy.”
“Không phiền ông nhọc lòng.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan bị lời này khiến hơi bất an, nhưng vẫn kiên cường tỏ ra không hề bận tâm.
Sau khi cô mang Diệp Ân Tuấn vào, thì Diêm Vương Sống cũng vừa bước ra từ phòng phẫu thuật.
Nhanh như vậy đã chữa khỏi cho Phương Ngôn sao?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi hốt hoảng.
“Anh ta…”
“Mất máu quá nhiều, tôi cũng hết cách, tôi là người không phải thần tiên, xin lỗi, tôi không cứu nổi anh ta.”
Sắc mặt của Diêm Vương Sống khá tệ, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng liền trở nên hồi hộp.
“Diệp Tranh sao rồi?”
Đây là chuyện cô bận tâm nhất.
Sắc mặt của Diêm Vương Sống càng tệ hơn.
“Đứa trẻ này vì khó thở nên hôn mê không tỉnh, sau khi được đưa đến đây tôi đã giúp cậu bé tỉnh lại, nhưng không đợi thằng bé hồi phục, thì mấy người lại đưa người đến, bây giờ cậu bé đang ở cạnh ba của mình rồi.”
Nghe Diêm Vương Sống nói, Thẩm Hạ Lan càng lo lắng hơn.
“Cậu bé thế nào rồi?”
“Chẳng có biểu cảm gì, rất cẩn thận lau mặt cho ba, rất nghiêm túc, tôi nhìn cũng rất đau lòng, liền ra ngoài trước. Hai người bị sao vậy? Cánh tay của cô bị gãy xương sao?”
“Khoan lo cho tôi, bà xem cho Diệp Ân Tuấn trước đã, anh ấy hôn mê rồi, không biết bị đau chỗ nào, nếu tôi không lầm thì là thần kinh bị tổn thương, anh ấy từng bị thôi miên nhưng thất bại.”
Thẩm Hạ Lan giao Diệp Ân Tuấn cho Diêm Vương Sống.
Diêm Vương Sống nhíu mày nói: “Sao tôi có cảm giác bản thân là bác sĩ gia đình của hai người? Chuyện gì cũng tìm đến tôi! Tôi lại không phải thầy thôi miên, tôi không biết gì về chuyện này. Anh ta nhất thời không có nguy hiểm gì, để tôi băng bó cánh tay giúp cô.”
“Tôi không sao, bà xem cho Ân Tuấn trước đi, sẽ có cách đúng không?”
“Tôi không có, tôi đã nói là mình không biết gì về thôi miên. Thẩm Hạ Lan, nếu như cô không chịu chữa cho cánh tay mình, thì nó sẽ tàn phế đấy. Trở nên tàn phế thì cô sẽ không chăm sóc anh ta được nữa, cô nghĩ cho kỹ đi.”
Nghe Diêm Vương Sống nói, Thẩm Hạ Lan thấy lo lắng nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Diêm Vương Sống chữa tay cho mình trước.
“Trong khoảng thời gian này, nếu cô còn cần dùng đến cánh tay này thì hạn chế tối thiểu dùng đến nó, còn về phần Diệp Ân Tuấn, tôi không giúp được, nhưng tôi có thể cho địa chỉ và số điện thoại của một người, có thể người đó sẽ giúp được, cứ nói là tôi giới thiệu.”
Diêm Vương Sống cho Thẩm Hạ Lan địa chỉ và số điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cảm ơn xong, liền đi xem tình hình của Diệp Tranh.
Phương Ngôn nằm yên trên giường trong phòng phẫu thuật, lặng lẽ nhìn Diệp Tranh.
Anh ta biết mình không còn nhiều thời gian nữa, anh ta cảm thấy rõ ràng sinh mạng của mình đã sắp kết thúc.
Diệp Tranh ở trước mặt anh ta không khóc cũng không náo loạn, chỉ yên lặng lau sạch mồ hôi trên trán cho anh ta.
Phương Ngôn bỗng nhiên thấy hối hận.
Sao lúc trước anh ta không yêu thương đứa trẻ này nhiều hơn một chút?
Phương Ngôn đột nhiên nắm chặt tay Diệp Tranh, nói yếu ớt: “Trách ba không?”
Diệp Tranh lắc đầu, hỏi nghiêm túc: “Ba sẽ chết sao?”
Từ “chết” này thật khiến người ta đau lòng.
Một đứa trẻ mới bốn tuổi, vừa hiểu chết là gì, đã mất đi mẹ ruột, bây giờ ba cũng sắp rời khỏi thế gian, Thẩm Hạ Lan thấy chua xót, khóe mắt ướt nước.
Trong lòng Phương Ngôn cũng rất khó chịu.
Anh ta nắm tay Diệp Tranh nói: “Con là con trai của Diệp Nam Phương, con kiên cường nhất. Cho dù ba ở đâu, vẫn sẽ thương con nhất, sẽ bảo vệ con, cầu mong con hạnh phúc. Con phải tin là ba luôn ở bên con, chỉ là ở nơi con không nhìn thấy thôi.”
“Ba sẽ chết sao?”
Diệp Tranh lặp lại, giống như không nghe được lời của Phương Ngôn.
Phương Ngôn đột nhiên nói lớn
“Xin lỗi Diệp Tranh, ba xin lỗi con.”
Anh ta ôm Diệp Tranh vào lòng, chảy nước mắt.
Diệp Tranh vẫn kiên trì hỏi: “Ba sẽ chết sao?”
Phương Ngôn khóc.
Thẩm Hạ Lan cũng che miệng khóc thầm.
Phương Ngôn muốn nói anh ta sẽ không chết nhưng anh ta biết mình sẽ chết, sợ hứa rồi sẽ thất hứa với cậu bé.
Anh ta ôm chặt lấy Diệp Tranh, ôm cậu bé lần cuối, rồi cánh tay dần mất sức, dần buông lỏng trượt xuống…